Quân Hôn Chớp Nhoáng



Dì út rất áy náy và bắt đầu oán trách đồng nghiệp, “Sao A Phân lại như vậy chứ, nếu như biết sớm em nhất định không dẫn bọn họ đến nhà, là lỗi của em.”

Hạ Chính Đông nói: “Dì cũng đừng tự trách mình, chuyện này không trách gì được

Họ cố hết sức giấu giếm chuyện nhà mà

Sau này ở chỗ làm gì cũng bớt qua lại với loại đồng nghiệp vậy đi, để tránh bị hại cũng không biết.”

Dì út gật đầu liên tục, “Phải phải, vẫn là anh rể nói đúng

Tiểu Chí à, lần sau dì nhất định sẽ hỏi thăm rõ ràng rồi mới giới thiệu cho cháu, lập công chuộc tội.” Hạ Chí còn chưa mừng thầm xong thì dì út lại nói thêm câu sau, cô vội vàng nói: “Dì út, ba, mẹ, sau2này chuyện chung thân đại sự của con mọi người đừng nhọc lòng nữa, con tự mình tìm..

Con có một đồng nghiệp, gần đây có vẻ cũng thân thiết rồi.” Hà Hoàn: “Người lần trước hả?” “Không phải, không phải

Người lần trước là đồng nghiệp nữ giới thiệu nhưng không thành

Người hiện giờ là một đồng nghiệp cùng công ty

Nhưng mà ngày sinh tháng đẻ vẫn chưa đi xem gì cả, nên con chưa muốn nói.” Hạ Chính Đông: “Vậy con cố gắng căng mắt mà nhìn cho rõ nhé, hiện giờ người nào cũng phức tạp lắm

Ba già rồi không có bản lĩnh gì khác, chỉ có tài nấu nướng còn coi như khá

Dựa vào bản lĩnh này nuôi sống cả nhà, cũng tích góp một chút của cải

Tiểu Chi, ba không cần con tìm một người chồng có8nhiều tiền, con người đơn giản một chút là tốt rồi

Mặc dù nhà chúng ta có Tiểu Thiên nhưng cũng không thua nhà khác, ba chỉ mong con sống cuộc sống đơn giản là được rồi.” Hạ Chí gật đầu, “Dạ, con biết ạ.” Hà Hoàn không yên tâm nhắc nhở, “Nếu thằng nhóc kia liên lạc với con thì con đừng dây dưa với nó đấy.” “Mẹ, con hiểu ạ, chuyện từ chối người ta con thành thạo lắm, ha ha ha

Dì út cũng đừng mua việc cho bạn nữa, em họ đâu ạ? Sao không đi cùng dì?” “Nó không tới trưa là không chịu dậy đâu


Haiz, không nói nữa, dì về trước đây.” Hạ Chính Đông: “Tới cũng tới rồi, ăn cơm rồi hẵng về, buổi trưa có món u.” “Không được, hôm nay nhà bọn em9có họ hàng tới, em phải về nhanh nấu cơm

Ôi, A Phân này, em ghim bà ta thật rồi đấy, cũng tại bà ta cứ giục em tới đây.” Hà Hoàn: “Đừng nhắc bà ta nữa, ở chỗ làm em cũng đừng nói tới nữa, thà rằng đắc tội quân tử chứ không thể đắc tội tiểu nhân, hiểu không?”

Dì út xua tay và đi luôn, “Em biết rồi chị.” Đề tài cứ như vậy cho qua, Hạ Chính Đông tiếp tục vào bếp canh lửa, Hà Hoàn cũng đi theo giúp đỡ, Hạ Chí thì ra sân chơi với em trai

Nghĩ lại thì chuyện này cũng thật là buồn cười, cô nhanh chóng nhắn WeChat cho Nguyễn Tân kể sơ sơ, Nguyễn Tân chỉ trả lời một câu ngắn gọn: [Cho nên vẫn là anh đáng tin hơn.) [Vẫn2muốn xin lỗi anh, mặc dù không phải em tình nguyện nhưng nói thế nào cũng tính là một lần xem mắt.] [Không sao, coi như cậu ta xuất hiện để làm nền cho anh là được.] Hạ Chỉ cầm điện thoại cười ầm lên da mặt của người này cũng dày quá rồi

Hạ Thiên đang đi vòng quanh co, nhìn thấy chị gái cười, Hạ Thiên cũng cười, “Chị ơi chị ơi, chị đang cười gì vậy? Kể cho em nghe với.” “Không có gì, Tiểu Thiên muốn ăn thịt dê không? Chị em mình vào phòng bếp ăn vụng một miếng được không?” Hạ Thiên vừa vỗ tay vừa hét to: “Được đó, ăn vụng thịt dê, ăn vụng thịt dê.” “Suyt..

đừng để ba nghe thấy.” Hạ Thiên lại hét: “Đừng để ba nghe thấy, đừng để ba2nghe thấy.” “...” Hạ Chỉ thật sự là vừa buồn cười vừa bực, ông bà nội đang nằm phơi nắng bên cạnh đều cười ha ha không ngừng.

Mùng năm, ở Đô Thành, cuối cùng Giang Hạo cũng có thời gian rảnh để tụ tập, hai người vừa gặp mặt, đầu tiên là đấm nhẹ vào ngực đối phương, sau đó bắt đầu màn châm chích nhau

“Đại thủ trưởng, muốn gặp mặt cậu một lần thật không dễ mà, sau khi cậu thoát độc thân thì đến không thấy người đi không thấy bóng luôn.” “Cậu không phải cũng vậy sao? Mình tốt xấu gì cũng ở lại Đô Thành, cậu thì hay, đi một hơi tận nửa năm, đừng quá lêu lổng vậy chứ.” Ngồi xuống uống cốc trà, Nguyễn Tấn nghiêm túc hỏi: “Vẫn ở cùng với Tiêu Thiên Ái à?” “Ừ.” Giang Hạo hạ giọng nói

“Tâm Duy thì sao? Có tin tức gì không?” Sắc mặt Giang Hạo lập tức sầm xuống, “Bây giờ mình không tiện đi tìm, cho nên vẫn chưa có tin tức của cô ấy, chỉ biết đại khái cô ấy đang ở đâu thôi.” “Haiz, mình không hiểu được cậu nữa

Nếu như trong lòng cậu có Tâm Duy vậy tại sao lại yêu đương với Tiêu Thiên Ái? Tại sao lại muốn ly hôn với Tân Duy?” Giang Hạo thở dài, rất nhiều chuyên đề cập tới chuyện bí mật của quân sự, anh không thể nói được gì cả, chỉ có thể mặc kệ người khác hiểu lầm mình, bao gồm cả người thân cận nhất, anh cũng không thể giải thích

Nhìn vẻ khó xử của anh, Nguyễn Tấn không muốn hỏi nữa, “Bỏ đi, không nói mấy cái này nữa..

Năm nay mình vẫn ở lại Hàng Châu, đừng có nhớ mình quá.” “Sao vẫn chưa về nữa? Mình nghe nói Thẩm Giai Dĩnh và con trai Cục trưởng Trương đang bàn chuyện, ba cậu cũng ép không được cậu rồi.” Nguyễn Tấn cười ha hả, “Bọn họ thực sự đang bên nhau hả? Ha ha ha ha, tốt quá rồi! Nhưng mà ý định ép cưới của ba mình sẽ không dừng lại đâu, ông sẽ tìm một người khác

Mình vẫn nên ra ngoài trốn đi thì hơn.”

“Không chắc là có bên nhau không, mình từng gặp họ một lần, Thẩm Giai Dĩnh rất lạnh nhạt

Mình chỉ có thể nói là tạm thời cậu an toàn rồi.” “Vậy mình cũng không về đâu, mình ở Hàng Châu còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.” Giang Hạo nhìn dáng vẻ mặt mày hớn hở của anh, đoán một cái trúng phóc, “Chuyện quan trọng? Hey, không phải là vì cô nàng nào đấy chứ?” Nguyễn Tấn cười mà không nói gì


Giang Hạo cầm ly trà lên mời anh, “Phục cậu rồi.” “Khỉ gió nhà cậu! Lần này mình không muốn chơi đùa, mình nghiêm túc.” Nguyễn Tấn nói, “Chờ thời cơ chín muồi sẽ dẫn đến cho cậu gặp

Cô ấy và những cô gái mình quen trước kia không giống nhau

Cô ấy giống Kiều Tâm Duy, là cô gái rất trầm tĩnh và xinh đẹp.” Giang Hạo uống một ngụm trà, cười nhàn nhạt

Đúng vậy, Tâm Duy là một cô gái xinh đẹp trầm tĩnh, không tranh giành, siêng năng cầu tiến, nhưng anh lại phụ lòng cô

“Đúng rồi A Hạo, cậu có quan chuyên gia về viêm màng não hay bại não nào không?” Giang Hạo suy nghĩ rồi đáp: “Có, ở bệnh viện quân y, cho cậu số điện thoại nhé?”

Giang Hạo lấy điện thoại ra tìm số, “Phó viện trưởng của bệnh viện quân y XX, họ Lý, Lý gồm chữ mộc" với chữ tử ấy

Chuyên gia về mảng bại não

Cậu lấy số điện thoại ông ấy làm gì?”

Nguyễn Tấn chỉ nói: “Không có gì, hỏi giúp bạn thôi”

Chờ thời cơ chín muồi đã, chờ thời cơ chín muồi, anh sẽ đưa Hạ Chí bước vào thế giới của anh, có lẽ bên phía ba mẹ vẫn cần A Hạo giúp đỡ.

Thời gian nhàn nhã thường cực kỳ ngắn ngủi, bảy ngày nghỉ Tết chớp mắt đã qua

Hạ Chỉ vừa không nỡ xa người nhà, vừa chờ mong nhanh chóng trở lại Hàng Châu

Lần này đi Hàng Châu, bởi vì mang đồ đạc khá nhiều nên Hạ Chính Đông tự lái xe đưa cô đến chỗ ở

Đồ đạc cô mang theo toàn là thức ăn ngon mà Hà Hoàn dùng hộp đựng, các loại thịt đủ cho cô ăn trong hơn nửa tháng

“Tiểu Chí, con ở ngoài một mình tuyệt đối đừng có tiết kiệm tiền quá, buổi tối ra ngoài nhất định phải chú ý, đừng về quá muộn.” Lúc sắp đi, Hạ Chính Đông dặn dò.


“Ba, ba yên tâm đi! An ninh ở đây rất tốt, nếu như con tăng ca thì buổi tối thường sẽ đi taxi về.”

“Tiền đủ dùng không? Ba để lại cho con một ít nhé?”

“Không cần, không cần ạ! Ba, con đi làm có lương, không cần cho con tiền tiêu vặt đâu.”

Hạ Chính Đông cười nói: “Mau tìm một người bạn trai đi, có bạn trai bảo vệ con thì ba mẹ mới yên tâm hơn.” “Được rồi ba, ba mau về đi, mẹ còn đang đợi ba về nhà nấu cơm đó.” “Hừ, chế ba con dài dòng rồi đấy.”

“.” Hạ Chí bất đắc dĩ lắm, thật ra cô cũng có lòng riêng

Bởi vì đã nói với Nguyễn Tấn lộ trình rồi, sau khi Nguyễn Tân xuống máy bay sẽ đến thẳng đây

Tính toán thời gian thì anh cũng sắp tới rồi, cô sợ hai người đụng mặt nhau

“Đi đây, con tự chăm sóc bản thân nhé!”

“Dạ, ba đi đường cẩn thận.” Hai ba con ôm nhau một cái rồi Hạ Chính Đông mới chuẩn bị đi

Vừa mở cửa thì Nguyễn Tấn đúng lúc đi ra khỏi thang máy

Hạ Chí run lên, cũng không phản ứng gì

Nguyễn Tấn vẫn coi như linh hoạt, ra khỏi thang máy rồi đi về hướng khác, còn giả vờ tìm kiếm chìa khóa trong túi

Hạ Chính Đông cũng không phát hiện gì, “Đừng tiễn nữa, vào trong đi, ba về đây.” “Dạ, tạm biệt ba

Về tới nhà thì nhắn tin con biết nhé!”

cửa thang máy đóng lại, Hạ Chí thở phào nhẹ nhõm, cô ló đầu ra ngoài nhìn sang đối diện, Nguyễn Tấn đã đi tới, “Làm em sợ muốn chết, suýt chút nữa là đụng mặt nhau.” Nguyễn Tấn cười, “Thật ra đụng mặt nhau cũng đâu có sao, anh chỉ sợ em khó nói thôi.” “Đúng vậy, bây giờ mà nói ra thì hơi sớm quá, lỡ như..

Ha ha, hy vọng không có cái lỡ như đó

Anh mau vào đi.” Lần này gặp mặt, hai người đã tự nhiên hơn nhiều


Cửa vừa đóng, Nguyễn Tấn lập tức ôm chầm lấy cô, ôm thật chặt, anh thì thầm: “Mấy ngày nay anh rất nhớ em.” “Ha ha, em cũng vậy.” “Ở nhà vui không?” “Dạ, Tết nhất đều rất vui, em còn mang lên rất nhiều đồ ăn ngon, đều là tay nghề của ba em

Trước đây mỗi lần em về trường học mẹ em đều sẽ gói cho em rất nhiều, vừa đến ký túc xá là lập tức bị giành giật hết

Tay nghề của ba em được công nhận là tuyệt đó

Anh nhất định phải nếm thử.”

Nguyễn Tấn cười, “Được.”

Cảm thấy hơi thân mật rồi, ôm như vậy làm cơ thể hai người đều nóng lên

Nguyễn Tấn thả lỏng nhưng vẫn chưa chịu buông cô ra, chuyện anh muốn làm đều ở trong ánh mắt dịu dàng kia.

Hạ Chí đã ảo tưởng rất nhiều lần cảnh ôm nhau thế này, nhưng thật sự mặt đối mặt lại căng thẳng hơn xa so với trong tưởng tượng của cô

Tuy nhiên, cô sớm đã chuẩn bị xong rồi, mặt đỏ lên, khẽ mỉm cười, cố gắng thả lỏng bản thân.

Nguyễn Tấn nâng mặt cô lên và cúi đầu, chạm một cái thật nhẹ lên môi cô như chuồn chuồn lướt nước

Đây là nụ hôn đầu theo đúng nghĩa đen của Hạ Chí, được người mình thích cũng thích lại mình là một niềm hạnh phúc lớn lao

Cô cúi thấp đầu không dám nhìn anh, cắn môi, vừa ngượng ngùng lại vừa chờ mong

Nguyễn Tấn lại hôn lần nữa, lần này là một nụ hôn thâm tình mà lại nồng nhiệt triền miên, anh hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động

Hạ Chí bị hôn đến choáng váng, ngay cả hít thở cũng sắp đứt quãng.

“Ưm..

từ từ..

để em thở cái đã...”

Nguyễn Tấn bị chọc cười, “Lần đầu của em hả?” Hạ Chí xấu hổ thừa nhận, Nguyễn Tấn cười còn to hơn, “Hôn thêm vài lần là biết thôi, anh sẽ dạy em, ha ha ha ha.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận