Quân Hôn Chớp Nhoáng



Nếu hai người yêu nhau thì tại sao không thể nói cho ba mẹ? Huống chi anh còn lớn hơn cả cô nữa!

Hạ Chỉ càng nghĩ càng giận, vừa tan làm là bỏ về một mình.

Đây là lần đầu tiên cãi vã trong bốn tháng họ yêu nhau, cũng là lần đầu tiên chiến tranh lạnh.

Về chung cư, Hạ Chí nén nước mắt gọi một cuộc điện thoại lại cho ba, “Alo, ba ơi, đúng lúc sếp con phải đi công tác, ngày mai đi rồi

Anh ấy nói tấm lòng của ba mẹ anh ấy xin nhận, chỉ là chuyện nhỏ không tốn mấy công sức, không cần cảm ơn làm gì.”

Hà Chính Đông hơi tiếc nuối, “Ồ, thế à? Vậy khi2nào cậu ấy rảnh thì ba mẹ đến nhé) “Ba, thật sự không cần đâu

Nếu anh ấy đã từ chối chắc hẳn là không muốn nhà chúng ta tốn kém, chúng ta cần gì phải làm khó người ta?” “Thế sao? Thể con ở công ty phải làm việc cho tốt, giúp đỡ cậu ấy nhiều vào nhé.”

“Dạ, con biết rồi..

Thế ngày mai ba mẹ còn đến thăm con không? Con nhớ mọi người...Nói xong, cô hơi nghẹn ngào, từ Tết đến giờ cô chưa về nhà, mỗi cuối tuần đều ở cạnh Nguyễn Tấn, suýt nữa đã quên mất ba mẹ và người thân.

Hạ Chính Đông nghe vậy thì đau lòng, “Con gái ngoan, đừng khóc, ba mẹ đến, ba mẹ9sẽ đến.” “Thật không ạ?” “Đương nhiên rồi, cảm ơn sếp con chỉ là phụ, thăm con mới là chuyện quan trọng

Ba mẹ cũng nhở con, nói với Tiểu Thiên là đến thành phố thăm chị, thằng bé rất vui

Hôm nay ba còn nấu rất nhiều đồ ăn để mai mang lên cho con

Nhanh nín khóc đi, có biết ngượng không? Đã lớn vậy rồi còn khóc nhè.”

Nghe ba nói thế, Hạ Chí càng không kìm được, khóc lóc nói: “Cảm ơn ba, vậy con đợi ba mẹ đến ạ.”

“Được được, con đừng khóc nữa nhé.” “Dạ, ba, con cúp máy đây


Mai ba đi sớm một chút nhé.” “Được, mai gặp.”

“Mai gặp ạ.” Cúp điện thoại, Hạ Chỉ bổ nhào ra ghế6sofa khóc òa, ba mẹ mới là người đáng tin cậy nhất

Họ sẽ mãi luôn ở sau lưng quan tâm bạn, mà ba mẹ cũng thường là người mà bạn dễ quên lãng nhất.

Cuối tuần này, Nguyễn Tấn và Hạ Chí không liên lạc gì với nhau, không ai chủ động liên hệ với đối phương

Hạ Chí một lòng làm bạn với ba mẹ và em trai

Còn Nguyễn Tấn muốn gọi cho cô mấy lần nhưng đều nhìn lại, thứ nhất là sợ cãi nhau với cô, thứ hai cũng sợ cô nhắc lại chuyện anh gặp ba mẹ cô

Ba mẹ ở lại hai ngày, tâm trạng Hạ Chỉ cũng coi như không tệ, chơi đùa với em trai vui vẻ

Khi ba0mẹ vừa về, cô đã không kìm được mà mở điện thoại xem, không có tin nhắn nào của Nguyễn Tấn, cô lập tức rơi nước mắt

Cô không hiểu, nếu yêu đương nghiêm túc thì sao lại sợ gặp ba mẹ? Sớm muộn gì cũng phải gặp còn gì? Nguyễn Tân không đồng ý gặp mặt nên cô cũng không dám nói với ba mẹ chuyện mình đã tìm được đối tượng, sợ bị họ hỏi đến cùng, lại sợ mình nói cái gì không nên nói khiến ba mẹ có ấn tượng không tốt về anh

Điều cô tức giận nhất là hai ngày nay anh không nhắn cho cô tin nào, anh lạnh nhạt như vậy sao? Rõ ràng người sai7không phải cô

Có phải sau khi tình yêu cuồng nhiệt trôi qua, anh bắt đầu thấy chán cô rồi? Nghĩ đến đây, Hạ Chí đau lòng, nước mắt không tài nào ngăn được

Hôm sau, Hạ Chí chỉnh đốn lại tâm trạng đi làm, đến công ty mới biết hỏa ra Nguyễn Tấn đi công tác thật, phải đi Quảng Châu một tuần

Cũng không biết là trùng hợp hay là đã có kế hoạch từ lâu mà bị cô nói trúng rồi.

Nhưng tại sao anh đi công tác cũng không nói với cô? Anh thật sự không muốn để ý đến cô nữa ư?

“Hạ Chí, Hạ Chí.” Đường Tư Điểm vừa đến đã thấy cô ngẩn người, gọi cô hai lần nhưng cô không có phản ứng


Cô nàng đi tới trước mặt hỏi, “Hạ Chí, cậu sao thế?”

“Hả? Không..

không sao hết..”

“Còn nói không sao, trong sắc mặt cậu kém thế thì ắt hẳn là có chuyện rồi.” Hạ Chỉ cúi gằm mặt, mệt mỏi nói, “Ừ, sáng sớm dậy đã thấy người hơi không khỏe, không có tinh thần” Đường Tự Điểm áp tay sờ trán cô, “Không sốt, có lẽ do mệt quá, Cậu nghỉ ngơi một lát đi, nếu thật sự chịu không được thì đi bệnh viện hoặc về nhà nghỉ ngơi

Dù sao Nguyên tổng đi công tác thì cậu cũng có thể thoải mái mấy ngày” Hạ Chí hỏi dò: “Nguyễn tổng đi công tác đột ngột thể, sao trước đó không nghe nói nhỉ?”

“Cũng không phải, vốn là khách hàng bên Quảng Châu sang đây nhưng bên kia tạm thời có việc nên không tới được, Nguyễn tổng đành đến đó.”

“Phải đi mấy ngày?” “Nhanh thì ba, bốn ngày, chậm thì năm sáu ngày, nhiều nhất cũng không quá một tuần.”

Ổ, vậy à...”

“Có phải Nguyên tổng thống ở đây thì cậu nhớ anh ấy không?”

“Làm gì có, anh ấy không ở đây thì mình thoải mái hơn nhiều, đỡ phải nhìn mặt anh ấy.”

Đường Tư Điềm hí hửng nói: “Ái chà chà, Hạ Chi, mình nhìn lầm cậu rồi, hóa ra cậu cũng là người nói xấu sếp sau lưng kiểu này đấy.” “..” Hạ Chỉ lúng túng, muốn giải thích nhưng không biết nên nói sao

“Ha ha, đùa cậu thôi, nhìn cậu lo kìa

Không nói nữa, cậu nghỉ ngơi đi, mình đi làm việc.”

Nói rồi, Đường Tư Điềm đi vào phòng làm việc riêng


Sau khi Điền Lệ từ chức, cô ngồi lên vị trí của Điền Lệ, các đồng nghiệp khác không ai không phục

Khoảng thời gian này, dưới sự dẫn dắt của Đường Tư Điềm, thành tích của họ đều tăng lên, có thể thấy được Đường Tư Điềm đích thực có tài lãnh đạo

Nguyễn Tân không ở đây, Hạ Chí là trợ lý của anh nên tất nhiên là nhàn rỗi

Bình thường có hay giúp các đồng nghiệp khác làm vài việc vặt, cứ như vậy giết thời gian qua ngày

Đồng nghiệp nói: “Hạ Chí, sao mấy hôm nay cô không có tinh thần thế? Nếu không phải biết cô độc thân thì tôi còn tưởng cô thất tình đó.” Hạ Chí chỉ có thể cười đáp lại, “Sao thể được?” Thật ra trong lòng cô khổ không nói nổi, yêu đương lén lút trong công ty có lợi có hại, vui cũng thế mà không vui cũng thế, đều phải giấu giếm

Khổ sở nhất chính là rõ ràng mình rất đau lòng nhưng phải giả vờ như không có chuyện gì.

Hiệu suất làm việc của Nguyễn Tân rất cao, giải quyết mọi chuyện trong ba ngày

Chiều thứ tư, anh quay trở về Hàng Châu, trước giờ tan làm mới đến nơi

“Nguyễn tổng, anh về rồi.” Em gái tiếp tân ngọt ngào chào

Mọi người đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn, thầy Nguyễn Tấn bụi đường mệt mỏi đi vào sảnh làm việc, một tay cầm cặp da, một tay đẩy vali, trông có vẻ rất mệt mỏi.

Nói Hạ Chí không căng thẳng là giả, cô đang đi vào phòng giải khát rót nước thì nghe tiếng của tiếp tân nói, suýt nữa là làm rơi ly xuống đất

Cô đờ người đứng đó, nhưng không xoay người nhìn anh

“Á!” Nước nóng vừa sôi tràn ra ngoài ly, chảy lên tay cô, nóng đến mức giữa ngón cái và ngón trỏ bàn tay phải của cô đỏ bừng lên

“Ui da...” Cô nhịn đau chạy vào toilet, vội xả nước lạnh lên mu bàn tay

Lý Hiểu Mai ở cạnh thấy thể thì quan tâm hỏi thăm, “Hạ Chí, có sao không?” Hạ Chí lắc đầu, nhịn đau đáp: “Không sao.” Cô lẳng lặng liếc đuôi mắt sang Nguyễn Tấn, Nguyễn Tấn căn bản không dao động mà đi thẳng lên lầu hai, cô vừa đau lại vừa tủi, cố nén nước mắt

Nhanh chóng đến giờ tan làm, Hạ Chỉ nhìn điện thoại vẫn im lặng trong tay rồi ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, không có động tĩnh gì hết, cô thật sự sắp khóc rồi

Đường Tư Điềm đi ra khỏi phòng làm việc thì thấy dáng vẻ hai mắt đẫm lệ của cô, bèn hỏi, “Hạ Chí, cậu sao thế?” Hạ Chí nén nước mắt nói, “Không có gì, tay bị bắn nước nóng nên đau quá ấy mà.” “Có bị phòng không? Cần đi bệnh viện không?”

“Không sao đâu, mình ra tiệm thuốc mua thuốc bôi là ổn, không nghiêm trọng, chỉ đau thôi.” Thật ra cái cô nói đau là lòng cô lúc này, đau đớn vô cùng.


Đường Tư Điềm không yên tâm nên kéo cô: “Vậy đi thôi, mình đi với cậu.” Hạ Chí không từ chối được, nghĩ đến hành động của Nguyễn Tấn dạo này, cô thật sự cũng lạnh lùng, “Được, cảm ơn cậu.” Đến tiệm thuốc, mua thuốc xong và tạm biệt Đường Tự Điểm, Hạ Chí chỉ còn lại một mình, cô đi về phía trạm tàu điện ngầm, nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống

Cô không phải là người mít ướt, nhưng gặp phải việc này thì cô không kìm nén được.

Người ta bảo tình yêu là hoa hồng có gai, đẹp thì đẹp đó, nhưng nếu đụng vào thì không cẩn thận sẽ làm mình bị thương.

Đi một hồi, cô phát hiện có chiếc xe hơi đi chầm chậm theo sau mình, cô dừng chân ngoài nhìn, ngoài Nguyễn Tấn ra còn là ai nữa? Đằng trước là trạm tàu điện ngầm, cô chưa hết giận nên bước chân nhanh hơn

Nguyễn Tân giẫm phanh dừng lại, xuống xe chạy nhanh đến, “Hạ Chí!” Anh giữ chặt cánh tay cô, “Nhiều ngày thế rồi mà em vẫn giận à?” Hạ Chí giơ tay muốn hất anh ra nhưng anh nắm rất chặt

Vừa nhấc tay thì chỗ bị phỏng quệt vào ống tay áo của anh, đau đến mức cô chảy nước mắt, “Đau..

buông tay...” Nguyễn Tấn liếc thấy bàn tay sưng đỏ của cô, trên tay còn có dấu thuốc mỡ bóng loáng, mùi thuốc nồng rất khó bỏ qua

Trái tim anh thắt lại, vội vàng hỏi, “Sao thế?” Hạ Chỉ cảm thấy buồn cười, nói mỉa: “Không sao cả, có bị tàn phế cũng không cần anh lo

Một trợ lý nhỏ như em thì đâu dám làm phiền Tổng giám đốc quan tâm?” “Em nói gì thế?” Nguyễn Tấn nghiêm mặt nói, “Đã mấy ngày bình tĩnh, anh tưởng em hết giận rồi, ai ngờ vẫn còn như ăn thuốc súng thế..

Chúng ta không cãi nhau nữa được không?” Hạ Chí khóc lóc nói: “Đâu có phải em muốn cãi nhau với anh...” Nguyễn Tấn luống cuống tay chân, nhìn vết thương của cô lại nhìn nước mắt của cô, anh cũng thấy khó chịu

Lúc này, cảnh sát giao thông thổi còi về phía này, “Ở đây không được đỗ xe, lập tức lái xe đi.” Nguyễn Tấn kéo Hạ Chí nói: “Lên xe trước rồi nói.” “Không, em đi tàu điện ngầm”

“Nghe lời!”

“Tại sao em phải nghe anh?” Nguyễn Tấn không ậm ờ mà nói ngay, “Vì anh là bạn trai em!” Giọng điệu nghiêm khắc xen lẫn ngang ngược, thậm chí có phần độc tài, rất nhiều người xung quanh đều nhìn về phía họ

Hạ Chí nghẹn lời, nước mắt càng chảy không ngừng, trong lòng toàn là sự ấm ức

Cảnh sát giao thông vẫn đang thúc giục, người ngoài thì vây xem, Nguyễn Tân không muốn dằng dai, cứng rắn nhét cô vào trong xe

“Anh làm gì thế? Em không muốn ngồi xe của anh!” Nguyễn Tân lại nghiêm khắc cảnh cáo: “Không cho phép xuống, nếu không anh sẽ hôn em!” “...” Hạ Chí bị dọa sợ, ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ không dám xuống xe

Nào có ai ngang ngược không nói lý lẽ thế cơ chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận