Quân Hôn Chớp Nhoáng



""/ “Anh ấy đối xử với con rất tốt” Hạ Chỉ nói thật lòng

“Vậy là được

Đúng rồi, cậu ta có phải là người đồng nghiệp con nói với mẹ trước đây không?” Trong lòng Hạ Chí bỗng nhiên nhói lên, hơi đột ngột nên cô không kịp phản ứng: “Không phải, đã nói anh ấy làm việc ở ngân hàng mà, sao lại là đồng nghiệp con được? Chuyện trước đây đều không chắc chắn, sớm đã qua rồi” Hà Hoàn nghe thế cũng đoán ra được

Lúc đầu năm nay tâm trạng của con gái không ổn lắm, bà cũng không dám hỏi nhiều

Không cần biết thế nào, chỉ cần bây giờ con gái bà sống tốt là được

“Được, chuyện trước đây cho qua hết đi

Tiểu Chí, đối xử tốt với người ta

Con gái kết hôn là đầu thai lần thứ hai, chọn đúng người2quan trọng hơn hết thảy”

“Da” “Ha ha, lần này thì mẹ yên tâm rồi, vốn dĩ mẹ còn đang nghĩ đợi năm nay con về lại gán ghép cho con với thầy giáo Từ

Haiz, cũng là tại hai đứa không có duyên phận

Thầy giáo Từ đúng là rất tốt”

“Nếu mẹ cảm thấy anh ta tốt thì giới thiệu cho anh ta đi

Dù sao tài nguyên trong tay mọi người cũng nhiều như vậy mà” “Con bé này, bây giờ biết trêu chọc mẹ rồi phải không?” “Ha ha ha, con đâu dám” Đang nói chuyện thì bên ngoài đột nhiên có tiếng chuông cửa: “Mẹ, có người tới, con không nói với mẹ nữa” “Tối vậy rồi còn ai tìm con nữa?”

Lúc nói đến đây Hạ Chí đã đi đến cửa, nhìn qua mắt mèo thấy Chu Hạo Lâm đang đứng ngoài

Cô hơi do7dự, cầm điện thoại nói: “Mẹ, là Chu Hạo Lâm”

“Là cậu ta à, vậy thì mẹ yên tâm rồi

Tiểu Chí, con tiếp cậu ấy đi, mẹ không làm phiền hai đứa nữa”

“Mẹ, chúng con” “Không nói nữa, con nhanh mở cửa đi, đừng để cậu ấy đợi lâu, nghe lời nào” Hà Hoàn nói xong thì biết điều gác máy

Chu Hạo Lâm ở bên ngoài loáng thoáng nghe được âm thanh trong phòng, anh gõ cửa nói: “Hạ Chí, anh biết em đang ở nhà, mở cửa đi” Hạ Chí mở cửa và hỏi: “Tối thế này rồi sao anh lại đến đây?”

Chu Hạo Lâm nhìn cô cười khẽ, cố ý trêu chọc: “Sao nào, không dám mở cửa cho anh vào sao?”

“Không phải, đang gọi điện thoại cho mẹ em thôi” Hạ Chí lắc lắc điện thoại trong tay: “Tôi vậy rồi đột9nhiên có người đến, mẹ em cũng lo lắng, em nhìn thấy là anh thì mẹ mới yên tâm gác máy” Chu Hạo Lâm ôm một cái thùng to đi vào, anh hỏi: “Sức khỏe của người nhà em đều tốt chứ?” “Vâng, đều khỏe

Đây là gì vậy? Cái thùng to như vậy, nhìn anh ôm cũng không nặng lắm” “Không phải vào thu rồi sao, ngân hàng phát chăn lông vịt nên anh mang qua cho em, đồ tốt đó”

Trong lòng Hạ Chí ấm áp, Chu Hạo Lâm luôn ôm đồm tất cả việc của cô, bất kể việc lớn nhỏ, cô nói: “Nên tặng cho mẹ anh chứ” “Mẹ anh không thiếu gì cả, hơn nữa đồ mẹ anh thiếu nên để ba anh lo” Chu Hạo Lâm dáo dác nhìn quanh nhà và nói: “Chỗ này của em có ban công5hướng Nam nhỏ quá, mùa hè râm mát còn được, nhưng mùa đông chắc chắn là vừa ẩm vừa lạnh

Hạ Chí, hay là chuyển đến chỗ tốt hơn, để anh tìm cho, ở gần đây thôi”

Hạ Chí cười hỏi lại anh: “Sao anh không nói luôn là chuyển đến chỗ anh?”

“Anh mong còn không được, nhưng anh biết em nhất định không đồng ý” “Ha ha, suy nghĩ của em anh hiểu hết rồi”

Chu Hạo Lâm bỗng nghiêm túc nói: “Thật ra anh không hiểu suy nghĩ của em, anh chỉ biết anh muốn cố hết sức đối xử tốt với em

Nếu như trong lòng em có suy nghĩ gì nhất định phải cho anh biết, em nói ra anh mới hiểu được” Hạ Chí gật đầu, thẳng thắn nói: “Em cũng từng nghĩ tới việc chuyển nhà, chuyển về sống ở chỗ cũ”3“Được đó, em muốn là được”

“Nhưng mà” Hạ Chí hơi do dự nói: “Căn phòng đó trước đây bị anh ấy mua lại rồi đứng tên của em

Sau khi anh ấy đi em vốn muốn trả lại phòng cho anh ấy, em đã chuẩn bị tài liệu xong hết rồi

Nhưng sau đó

sau đó anh ấy lại trả về

em vẫn luôn không biết nên làm sao”

Cô vẫn không nói với Chu Hạo Lâm chuyện này, một là không muốn nhắc tới Nguyễn Tấn, hai là cũng không muốn Chu Hạo Lâm nghĩ nhiều

Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Hạ Chí, Chu Hạo Lâm thản nhiên cười nói: “Không sao, nếu anh ta đã cho em vậy em lấy đi

Đây là chuyện trước khi chúng ta quen nhau, anh không có lý do gì can thiệp vào

Huống hồ, em bằng lòng nói với anh, hơn nữa còn bằng lòng chuyển chỗ ở, điều đó chứng minh trong lòng em, đoạn tình cảm đó đã qua rồi, ngược lại anh còn thấy rất vui”

“Anh thật sự nghĩ vậy sao?”

“Đương nhiên”

Hạ Chí cảm động từ tận đáy lòng, người đàn ông này đây, chuyện gì cũng muốn tốt cho cô, nhường nhịn đủ điều, cô không thể bắt bẻ nổi anh: “Cảm ơn anh đã hiểu cho em” “Đừng khách sáo với anh như vậy, nếu em thật sự muốn cảm ơn anh vậy thứ bảy tuần này cùng về nhà anh ăn cơm đi

Ba mẹ anh đều nhớ em lắm” Hạ Chí vui vẻ đồng ý: “Dạ”

Chu Hạo Lâm nhìn đồng hồ nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, anh về đây, em nghỉ ngơi sớm nhé”

“Dạ, tạm biệt”

“Tạm biệt”

Chu Hạo Lâm vừa đến một lát đã đi ngay, mục đích đến là muốn đem chăn lông vịt mà công ty phát cho cô

Hạ Chí từ từ mở hộp ra, bên trong là một cái chăn mỏng nhẹ, gói lại bằng plastic, mở ra sờ thấy rất mềm mại, không hề có mùi gì khác thường

Đúng như lời Chu Hạo Lâm nói, đây là độ tốt

Thường thì khi anh có gì tốt, người đầu tiên nghĩ tới không phải bản thân cũng không phải cha mẹ mình mà là Hạ Chí, điều này làm cô rất cảm động, còn hơi tự hổ thẹn

Bên cạnh cô đã có một người yêu cô và chiều chuộng cô, một người đàn ông luôn lấy cô làm đầu trong mọi chuyện, cô cần gì phải nhớ người đàn ông nhẫn tâm trước kia đã vứt bỏ cô mà kết hôn cùng người khác? Cô biết ơn sự bao dung và yêu thương của Chu Hạo Lâm

Cô nghĩ nếu như mình không thể thoát ra khỏi mối tình trước kia thì cô quá có lỗi với Chu Hạo Lâm rồi

Cho nên có muốn mau chóng xóa đi quá khứ kia, mà cách xóa đi nó không thể cứ trốn tránh, chỉ có thể đối mặt

Chuyển về đó chính là bước đầu tiên có đối mặt với quá khứ

Cô đã dùng thời gian một năm nuôi dưỡng cho tình cảm của mình với Nguyễn Tấn, vậy thì lại dùng thời gian một năm để quên đi nó

Thời gian một năm cũng sắp tới, cô cảm thấy bản thân có thể làm được, bởi vì bên cạnh cô đã có một người đàn ông tốt

Cô hy vọng bản thân dùng một tấm lòng thuần túy để nuôi dưỡng đoạn tình cảm này

Nói chuyện là chuyển

Thứ bảy, Hạ Chí chuyển về chỗ ở cũ, cô lấy chìa khóa từ văn phòng bất động sản

Khoảnh khắc mở cửa ra, một cảm giác quen thuộc lan khắp người cô

Bên trong không hề thay đổi gì, chỉ là rất lâu không có người ở nên chỗ nào cũng dính một lớp bụi mỏng

Cô đi tới ban công, bồn hoa chỗ ban công đã héo từ lâu, cô mở cửa sổ ra, một cơn gió thu thổi vào, bụi nhẹ nhàng bay lên

Ánh mặt trời chiếu xuống ban công, từng hạt bụi như đang bay múa trong không khí, cực kỳ rõ ràng

Trong phòng chứa đồ, đồ của anh đã chuyển đi hết, chỉ còn lưu lại hai vết bụi hình hộp trên nền gạch trắng

Hạ Chí nén lại chua xót trong lòng và đi vài vòng trong nhà

Kể tiếp phải tổng vệ sinh, quét sạch sẽ bụi bặm trong nhà, cũng là quét sạch sẽ bụi bặm trong lòng cô

Cuối tuần này, liên tiếp ngày thứ bảy và chủ nhật đúng lúc nhà giám đốc trực ban có chuyện nên Chu Hạo Lâm phải trực thay anh ta

Vốn đã hẹn Hạ Chí về nhà ăn cơm, nhưng anh phải trực nên chỉ có thể lỗi hẹn

“Hạ Chí, vợ của anh Lưu sinh con trai rồi” Lúc này Hạ Chí đang lau nhà, bụi bặm rất nhiều, cô đã lau ba lần rồi: “Vậy sao, vậy nhất định là anh ấy rất vui, trai gái đều có đủ” “Còn gì nữa

Đợi anh tan làm, chúng ta cùng đến bệnh viện thăm nhé?” “Ngày mai đi, hôm nay em đang làm vệ sinh nên bẩn quá”

“Sao không thuê người làm theo giờ? Nhà lâu không có người ở chắc chắn là bẩn lắm” “Em muốn tự mình dọn dẹp, đem mấy thứ đồ bẩn gom lại, tự tay làm sạch sẽ từng thứ một, như vậy em mới vững bụng, cũng có cảm giác thành tựu”

Chu Hạo Lâm tất nhiên hiểu hàm ý trong lời cô nói, anh khuyên nhủ: “Được, nhưng em đừng để bản thân mệt mỏi, tan làm anh đón em đi ăn”

“Vâng, được” Cuối cùng Hạ Chí lại đề nghị thêm: “Em đã hẹn Tự Điềm ăn thịt nướng rồi, anh không ngại ba người cùng ăn chứ?” Chu Hạo Lâm ngẩn cả người ra, Đường Tư Điểm? “Alo, alo? Sao vậy?”

“Không, không có gì, anh không sao cả” Chu Hạo Lâm cố gắng duy trì sự bình tĩnh

Anh tự nói với bản thân, Đường Tự Điểm và Hạ Chí là bạn tốt, kiểu gì anh và Đường Tự Điểm cũng sẽ có một ngày đụng mặt, anh trốn cũng không khỏi

“Được, vậy tối nay gặp”

Buổi tối, ở quán thịt nướng tự phục vụ, Đường Tư Điềm không ngờ Chu Hạo Lâm cũng tới

Lúc Hạ Chỉ hẹn, cô còn hỏi lại, Hạ Chí nói Chu Hạo Lâm phải trực nên cô mới đồng ý đi, ai mà biết vừa vặn đụng mặt nhau

Đường Tư Điềm hoang mang, người trước giờ biết ăn nói như cổ bỗng nhiên trở thành người câm

Chu Hạo Lâm sớm đã có sự chuẩn bị, anh nói: “Đường Tư Điềm, mới có mấy ngày không gặp, nghe nói gần đây cậu rất bận hả?” “Cậu nghe ai nói vậy?” Đường Tư Điềm không dám ngẩng đầu nhìn anh, tim vẫn còn đập như sấm

“À, Hạ Chí nói đó

Cô ấy nói hẹn mấy lần cậu đều không rảnh” Đường Tư Điềm lơ đãng vén một bên tóc lên và đáp: “Vậy sao, gần đây hơi bận” Chu Hạo Lâm nhìn ra được cô đang rất căng thẳng, đã nhiều năm như vậy, mỗi lần cô căng thẳng sẽ vén tóc lên tai

Anh cười, cố gắng làm bầu không khí dịu đi: “Bận chút cũng tốt, bận thì tiền thưởng mới nhiều” Hạ Chí thấy hai người chỉ nói chuyện, cô đã sắp chết đói rồi, cô sốt ruột nói: “Em đi lấy đồ ăn trước” “Anh/Mình cũng đi” Chu Hạo Lâm và Đường Tư Điềm đồng thanh nói

Hạ Chí quay đầu cười: “Thật đúng là bạn bè lâu năm, ăn ý như vậy luôn”

Đường Tư Điểm lại vén tóc lên xấu hổ nói: “Ha ha, hai người đi đi, mình ngồi đây nhìn”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui