Quân Hôn Chớp Nhoáng



“Được rồi, tha cho anh đó”

“Có thể là vì cô ấy gặp chuyện khó khăn trong công việc chăng? Trong mắt phụ nữ mạnh mẽ như cô ấy chỉ có công việc thôi” Hạ Chí lo lắng thở dài: “Haiz, cô ấy như vậy cũng vất vả quá” Đường Tư Điềm ngồi một chỗ cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, cô tự nói với bản thân, ngày này sớm muộn gì cũng đến, không có gì là không qua được, cần đối diện thì vẫn phải đối diện

Cô ngẩng đầu lên, lén lút tìm kiếm bóng dáng của Chu Hạo Lâm thì nhìn thấy Chu Hạo Lâm và Hạ Chí đang cùng nhau lấy thức ăn, hai người họ đứng cùng với nhau rất xứng đôi

Chu Hạo Lâm vô cùng quan tâm Hạ Chí, ngay cả ánh mắt nhìn cô ấy cũng tràn đầy tình yêu

Cũng2không biết vì sao trong lòng cô có cảm giác khó chịu không nói được thành lời

Ghen thì chưa tới nỗi, cô làm gì có tư cách đó, chỉ là trong lòng quanh quẩn một loại cảm giác hết sức rối rắm như đã bỏ lỡ thứ gì đó

Hạ Chí quay lại trước, đặt đĩa xuống và nói: “Tư Điềm, cậu nướng trước đi, mình đi lấy thêm ít trái cây và nước uống” “Đừng lấy nhiều quá”

“Không sao, hiện giờ mình vừa đói vừa khát đây”

Hạ Chí nói xong thì đi ngay, đụng mặt Chu Hạo Lâm đang đi về: “Này này, còn đi đâu vậy?” “Em đi lấy một ít trái cây và nước uống, anh với Tư Điềm nướng trước đi” “Cần giúp không?” “Không cần, anh ngồi đó đi” Chu Hạo Lâm từ từ ngồi xuống, anh và Đường Tư Điềm ngồi nghiêng góc7với nhau, cũng không biết nói gì bèn tự nói với chính mình: “Cái này bật ở đâu nhỉ?”

Đường Tư Điềm: “Đã bật rồi, quét dầu lên là có thể để đồ lên nướng được rồi”

Hai người cùng lúc quét dầu lên, tay đụng phải nhau

Đường Tư Điềm khá nhạy cảm, phản xạ rút tay về cực nhanh

Cô rất xấu hổ, vội vàng quay đầu nhìn đi chỗ khác

Chu Hạo Lâm quét dầu lên vỉ nướng, khẽ khàng hỏi: “Gần đây thế nào?”


Đường Tự Điềm giận dữ trả lời: “Không phải đã nói là rất bận sao?” Cô không nhìn anh mà hỏi ngược lại: “Cậu không trực mà chạy đến đây ăn thịt nướng với bọn mình làm gì? Cậu thấy thoải mái còn mình thấy xấu hổ đấy này”

Chu Hạo Lâm cũng tức lên: “Chị hai, mình trực ca ban ngày, giờ đang là buổi tối,9chị hung dữ như thể làm gì?” “” Đường Tư Điềm lập tức nghẹn lời, trong lòng càng thêm buồn bực: “Tính tình mình xấu vậy đó, cậu cũng không phải mới biết mình có một ngày” “Cậu” Chu Hạo Lâm cảm thấy dù thế nào cũng không thể so đo với con gái, huống hồ người đó còn là Đường Tư Điềm, thể là thái độ của anh trở nên tốt hơn, dịu giọng hỏi: “Mình chỉ quan tâm cậu thôi, công việc làm mãi không xong, đừng để mệt quá”

Đường Tự Điềm là người ăn mềm không ăn cứng, thấy thái độ của anh tốt lên thì cô cũng không dữ dằn nữa: “Mình biết rồi, không cần cậu lo”

Sau đó bầu không khí giữa hai người lại lặng đi, chỉ có miếng thịt tươi đang phát ra tiếng “tạch tạch” trên vỉ nướng

Chốc lát sau5Hạ Chí quay lại, cả một ngày hôm nay cô quét dọn vệ sinh ở chỗ ở cũ, làm vệ sinh trong ngoài mấy bận, mệt đến nỗi không thẳng lưng được, ngay cả cơm trưa cũng không ăn nổi

Vừa ngồi xuống cô nói luôn: “Oa, tốt quá rồi, cuối cùng cũng có thể ăn một bữa no, em cảm thấy cơ thể này sắp không phải của mình nữa rồi” Chu Hạo Lâm nhìn cô cười, anh nói: “Vậy mà em không nói sớm, ngồi xuống ăn cho ngon, anh đi lấy là được rồi”

“Em khá thích tự lực cánh sinh, ha ha ha ha”

Chu Hạo Lâm gắp miếng thịt nướng đã chín vào trong bát của cô, ân cần nói: “Mau ăn đi, đừng để đói lả

Anh phụ trách nướng, em phụ trách ăn”

Hạ Chí không ngại ngùng ăn luôn miếng thịt, hương vị đó thật3sự phải khen ngợi: “Cảm ơn, anh cũng gắp cho Tư Điềm đi” “Không cần” Tư Điểm lập tức từ chối: “Mình có tay, mình cũng khá thích tự lực cánh sinh” Hạ Chí lại bật cười, đùa giỡn nói: “Cậu đang châm chọc mình chỉ biết há mồm mà ăn sao?” Đường Tư Điềm thẳng thắn nói: “Cậu có hiệp sĩ bảo vệ, mình đâu dám” Hạ Chí quay đầu nhìn Chu Hạo Lâm, Chu Hạo Lâm vẫn đang ân cần gắp đồ ăn giúp cô, lấy đồ nướng chấm nước sốt bỏ vào bát cô, tỉ mỉ chu đáo

Cô cũng cảm thấy anh giống một chàng hiệp sĩ, lặng lẽ bảo vệ cô, không cần báo đáp

Chu Hạo Lâm quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Hạ Chí, anh lại còn thẹn thùng: “Làm gì mà nhìn anh vậy? Mau ăn đi!” “A ha ha” Hạ Chí cười ngốc nghếch cúi đầu tiếp tục ăn, cô hưởng thụ sự che chở của chàng hiệp sĩ này, cũng xem trọng đoạn tình cảm này

Đường Tự Điểm thật sự không được tự nhiên

Cô ngồi đối diện hai người họ, vừa hay nhìn thấy hai người họ liếc mắt đưa tình, nhưng cô chỉ có thể giả vờ như không có việc gì

“Chỗ của em quét dọn sạch sẽ hết chưa?” Chu Hạo Lâm hỏi


“Vâng, sạch hết rồi, lúc nào cũng có thể chuyển qua ở”

“Ngày nào chuyển?”

“Em còn cần mua vài món đồ dùng hằng ngày, trước đây rất nhiều thứ em đều ném đi rồi

À, em còn phải nói với chủ nhà một tiếng

Hồi đó tiền thuê nhà trả đến cuối năm, cũng không biết em chuyển đi trước hạn có thể trả lại tiền thuế cho em không?”

“Chắc là được, có cần anh ra mặt không?”

“Không cần đâu, tự em có thể giải quyết được”

“Được, hay là thứ bảy tuần sau dọn nhà đi? Vừa hay em với anh đều được nghỉ?”

“Dạ, vậy được, Tư Điềm, cậu giúp mình dọn nhà nhé: Dọn xong thì ở lại nhà mình ăn lẩu luôn” Đường Tư Điềm đang thả hồn, đột nhiên bị gọi tên bèn ngơ ngác hỏi: “Hả? À, Hạ Chí muốn dọn nhà hả? Dọn đi đâu?” Suy nghĩ đầu tiên của cô là dọn qua ở cùng với Chu Hạo Lâm

Hạ Chí thản nhiên nói: “Dọn về chỗ cũ” Đường Tư Điềm hơi sửng sốt, phản ứng đầu tiên là nhìn phản ứng của Chu Hạo Lâm

Chu Hạo Lâm hiểu sự ngạc nhiên của Đường Tư Điềm, anh nói: “Mình đồng ý chuyện này, phòng cô ấy đang ở hiện giờ nhỏ quá, không đủ ánh sáng, không tốt bằng chỗ ở lúc đầu” Đường Tư Điềm “à” lên một cách miễn cưỡng, nghĩ thầm, là do mình nghĩ nhiều rồi

Bữa cơm này ngoại trừ Hạ Chí thì hai người họ đều không thể thả lỏng, xảy ra chuyện như thế khó có thể trở về mối quan hệ bạn bè đơn thuần như trước được

Đang ăn Hạ Chí vô tình hỏi: “Tư Điềm, sao cậu ăn ít vậy?”

“Đầu có, rõ ràng là tại cậu ăn nhiều quá”


“Ha ha, do mình đói quá

Tư Điềm, mình cứ cảm thấy hôm nay cậu rất lạ, không sôi nổi như bình thường

Do công việc gặp chuyện phiền lòng hả?”

Sự quan tâm trong lúc vô tình này ngược lại càng làm Đường Tư Điềm căng thẳng hơn, cô luống cuống giải thích: “Mình có kỳ lạ chỗ nào đâu? Mình vẫn là mình lúc bình thường thôi”

Hạ Chí nhìn cô, càng nhìn càng cảm thấy cô kỳ lạ

Đường Tư Điềm ậm ừ vài cái mới mượn cớ: “Là vì

À, là vì

Đúng vậy, gặp vài chuyện trong công việc, cậu cũng biết mà, trong công ty chúng ta toàn là đầu đá với nhau, phiền phức lắm”

“Cậu cũng đừng để mệt quá” “Ừ, mình không sao”

Sau khi ăn no nê, Hạ Chí vội vàng đi toilet, Đường Tư Điềm và Chu Hạo Lâm chỉ có thể lại tiếp tục ngồi cùng nhau, bầu không khí đó quả thật ngột ngạt chết người

Chu Hạo Lâm muốn nói gì đó để điều hòa không khí nhưng mấy lần muốn mở miệng thì môi đều mím chặt lại

Đường Tư Điềm nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của anh thì trong lòng cảm thấy khó chịu, cô cũng không nói ra được là vì sao

Bình thường có rất phóng khoáng nhưng phóng khoáng không có nghĩa là suồng sã

Đối với chuyện nam nữ, nếu như cô không muốn thì đừng ai hòng đụng đến cô

Đối với Chu Hạo Lâm, cô thật sự rất mâu thuẫn

Một mặt cô không muốn lấy chuyện tình một đêm hoặc bạn tình để hình dung mối quan hệ của hai người, nhìn thấy anh đối xử với Hạ chí ngày càng tốt thì cô sẽ thấy khó chịu, một mặt lại muốn xem như chuyện này chưa từng xảy ra, mọi người vẫn là bạn bè như trước đây, có thể trò chuyện cười đùa, cũng có thể cãi nhau ầm ĩ

Chu Hạo Lâm vẫn luôn nhìn về hướng toilet và lẩm bẩm: “Chắc là người đông quá, vẫn chưa trở lại”

Đường Tư Điềm ngồi không yên, cô đứng lên nói: “Mình về trước, cậu đưa Hạ Chí về nhà an toàn nhé”


Chu Hạo Lâm cũng vô thức đứng lên: “Bọn mình đưa cậu về trước, không phải cậu không lái xe tới sao?”

“Có mỗi đoạn đường này, mình đi bộ một lát là tới rồi”

Đường Tự Điềm khăng khăng muốn đi, nhưng lại bị Chu Hạo Lâm kéo cánh tay lại: “Hơi xa, vẫn nên để bọn mình đưa cậu về”

Đường Tư Điềm ngừng một lát, nhìn bàn tay anh kéo mình, cô không hiểu sao lại thấy bực mình, cô không vung tay anh ra được: “Không” Lời từ chối còn chưa kịp nói thì cô nhìn thấy Hạ Chí đi ra, cô luống cuống, giữ mạnh tay Chu Hạo Lâm và nói: “Hạ Chí ra rồi, buông ra” Chu Hạo Lâm cũng như kiểu có tật giật mình, hoảng tới mức không biết làm sao, anh cầm lấy hộp khăn giấy trên bàn, quay người đưa về phía Hạ Chí

Lúc này Hạ Chí cách hai người họ một đoạn ngắn, cô từ từ chạy qua và trêu chọc: “Anh có mắt sau lưng nên nhìn thấy em đến hay là linh cảm biết em đến vậy?” Chu Hạo Lâm gắng gượng mỉm cười, đúng là xấu hổ mà

“Cảm ơn, trong WC có giấy, em đã lau khô rồi, chúng ta đi thôi” Hạ Chí không hề nghi ngờ gì, vui vẻ kéo Chu Hạo Lâm đi

Đi đến cửa Đường Tư Điềm cũng không nói được là muốn tự mình về nên vẫn theo bình thường ngồi lên xe của Chu Hạo Lâm, Hạ chí ngồi cùng cô ở ghế sau

Xe chạy, đèn trong xe tắt đi làm Đường Tư Điềm không tự chủ được nhớ đến chuyện buổi tối hôm đó, ở ngay trên ghế phụ phía trước, cố và Chu Hạo Lâm hôn nhau thắm thiết, vuốt ve lẫn nhau, củi khô bốc lửa

Mà người nhớ đến những chuyện đó không chỉ có cô mà còn có Chu Hạo Lâm đang lái xe

Đột nhiên bên đường có một đứa bé đi xe đạp vọt ra, “Két!” Chu Hạo Lâm đạp phanh gấp, bánh xe trượt tới trước vài mét

Xe phía sau cũng phanh gấp, dọa tài xế không ít

Tình huống này nếu khoảng cách giữa hai xe không đủ thì sẽ đụng nhau ngay

Đường Tư Điềm và Hạ Chí ngồi sau cũng giật nảy mình, Hạ Chí nhìn thấy đứa bé, cô nói: “Người ta không vượt đèn đỏ mà, anh lại căng thẳng quá thể, làm sao vậy? Lái xe cũng không tập trung”

Sợ bóng gió một trận, sau đứa bé còn có người lớn, người lớn đang kéo yên sau của xe đạp, họ chỉ đang dừng ở đó chờ đèn đỏ mà thôi, cũng không phải muốn qua đường

Chu Hạo Lâm chột dạ, anh giải thích: “Anh tập trung nhìn phía trước, không chú ý tới bên đường, nhìn thấy đứa bé tưởng là nó muốn lao qua

Hai người không sao chứ?” Thật ra là anh không tập trung

“Không sao, đi thôi, chạy chậm một chút, an toàn là trên hết”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận