Quân Hôn Chớp Nhoáng



Tôi cũng phải trở về

Anh ấy bảo tôi ở lại đây lấy tài liệu ngày hôm qua” Hạ Chí: “Gấp như vậy à? Hôm qua vừa trình tài liệu, cần có thời gian để xét duyệt” Trợ lý Thẩm: “Cần khoảng bao lâu?” Hạ Chí ngẫm nghĩ, đành phải trả lời: “Vậy chúng ta xuống dưới lầu chờ đi, tôi sẽ đi hối thúc, nhanh thôi”

Thể là Hạ Chí dẫn trợ lý Thẩm xuống sảnh lớn dưới lầu, vừa uống trà nói chuyện phiếm, vừa chờ đợi

Trợ lý Thẩm là người hiền hòa, cũng nói nhiều, anh ta nói: “Chuyến này đến Hàng Châu, thật sự hâm mộ mọi người, không khí tốt, môi trường tốt

À đúng rồi, sáng nay lúc2tôi tới đây, muốn đi sang bên kia đường, ở đó cũng không có đèn xanh đèn đỏ, tài xế lại vẫn nhường cho tôi qua trước, tôi cảm động quá”

Hạ Chí cười: “Xe nhường người đi bộ thôi, đây là chuyện bình thường” Trợ lý Thẩm cảm thán nói: “Ở mặt này, tôi đã đi theo Nguyễn tổng đến nhiều nơi, chỉ có Hàng Châu của các cô là làm tốt nhất”

Hạ Chí vẫn cười, cô chẳng biết nói gì với cách tán gẫu của trợ lý Thẩm

“Đúng rồi Tiểu Hạ, trước đây cô và Nguyễn tổng có quen biết à?” “Hả?” Hạ Chí sửng sốt, lúng túng hỏi: “Sao anh lại hỏi vậy?” Trợ lý Thẩm nói: “Không sao7cả, chỉ tùy tiện hỏi thử thôi

Năm kia Nguyễn tổng có ở Hàng Châu một năm, cùng ngành với nhau cả, gặp mặt cũng không có gì lạ, hơn nữa tôi luôn cảm thấy Nguyễn tổng rất coi trọng cô”

Hạ Chí phủ nhận, đúng vậy, cô phủ nhận: “Trước đây tôi và Nguyễn tổng không hề quen biết, cũng chưa từng gặp mặt” “Ha ha, vậy chứng tỏ, cô gái xuất sắc luôn có khả năng thu hút ánh mắt của người khác” Hạ Chí càng xấu hổ hơn: “Đâu có, đâu có” Trợ lý Thẩm cũng rất nhiều chuyện, anh ta hỏi: “Tiểu Hạ, nghe quản lý Hà nói cô vẫn còn độc thân

Tôi nghĩ, người theo đuổi cô rất9nhiều nhỉ?”

“A?” Chủ đề làm người ta khó xử thế này, cô nên trả lời thế nào đây? “Quản lý Hà đúng là nhiều chuyện quá, ha ha ha” Cô nghĩ thầm trong lòng, ngay cả trợ lý Thẩm cũng biết tình trạng yêu đương của cô, vậy thì Nguyễn Tấn chắc chắn cũng biết

Trợ lý Thẩm hơi chần chừ, nhưng vẫn nhân cơ hội mở miệng: “Chuyện là thế này Tiểu Hạ, tôi có một ông anh vợ, lớn hơn có một chút

Mấy năm nay chỉ lo sự nghiệp, bận rộn quá nên để chậm trễ việc hôn nhân đại sự

Tôi cảm thấy tính cách của cô rất tốt, cô cũng ít nói


Anh vợ của tôi từng nói muốn tìm5một cô gái ít nói, nếu gặp ai thì chắc chắn phải giới thiệu với anh ấy” Hạ Chí bừng tỉnh, nói nhiều như vậy, lòng vòng một hồi, thì ra trợ lý Thẩm muốn làm mai

Chuyện như thế này không phải là chuyện mấy bà cổ bà dì thường hay làm sao, sao trợ lý Thẩm cũng gà mẹ như vậy?!

Trợ lý Thẩm nói ra cũng thấy rất ngượng: “Tiểu Hạ, cô đừng cười tôi nhiều chuyện nhé

Nhà chúng tôi quan tâm đến chuyện kết hôn của ông anh vợ này lắm, ba mẹ vợ tôi và cả vợ tôi đều dặn dò bên tai tôi mỗi ngày, anh đi nhiều nơi, gặp nhiều người, gặp người phù hợp chắc3chắn phải giật dây cho anh vợ của anh đấy

Ha ha, tôi cũng khó cãi lệnh vợ mà thôi” Hạ Chí cười nói: “Trợ lý Thẩm, cảm ơn anh đã coi trọng tôi, trước mắt tôi thấy tình trạng của mình khá tốt, không muốn thay đổi” “Ồ, ra vậy, ha ha, tôi cũng rất ngại” Trợ lý Thẩm xin lỗi liên tục

“Trợ lý Thẩm, nói thật, bình thường mẹ tôi và họ hàng cũng hay nói vậy với tôi, nhưng đây là lần đầu tôi gặp một người đàn ông giới thiệu đối tượng cho tôi đấy”

Trợ lý Thẩm mặt dày nói: “Ôi chao đừng nói nữa, vợ của tôi lải nhải bên tai tôi cả ngày về vụ này

Tôi nói một thằng đàn ông như anh mà gặp con gái lại muốn giật dây tìm đối tượng cho người ta, thể không phải là gợi đòn à? Cô đoán xem vợ tôi nói thế nào, cô ấy nói chỉ cần anh vợ anh cưới được vợ, anh bị đánh cũng đáng giá

Haiz, thật sự tôi không có địa vị gì trong nhà mà”

Hạ Chí không kìm được bật cười ha hả: “Xem ra anh rất quan tâm đến vợ mình” “Chắc chắn rồi, tôi cố gắng kiếm tiền cũng vì cô ấy mà

Huống chi bây giờ cô ấy đang chờ sinh ở nhà, tôi cũng phải làm vài chuyện cho cô ấy vui vẻ

Cô ấy bây giờ à, chẳng quan tâm cái gì cả, chỉ quan tâm đến chuyện kết hôn của anh cô ấy, tình cảm của hai anh em họ rất sâu nặng”

Trợ lý Thẩm vừa nói đến chuyện về vợ anh ta, giống như đụng trúng mạch nói, thao thao bất tuyệt, hăng hái hơn cả bàn chuyện công việc

Hạ Chí chỉ im lặng nghe, dù sao cũng đang chán, xem như giết thời gian

Trước đây đã cảm thấy trợ lý Thẩm rất nhiệt tình, nói chuyện hài hước, bây giờ quen thân một chút mới biết, anh ta hoàn toàn là một người lắm lời, nói mãi rồi còn nói sang chuyện của Nguyễn Tấn

“Hai người ở bên nhau, việc trao đổi rất quan trọng, giống gia đình của Nguyễn tổng, thật sự là chẳng thú vị gì” Hạ Chí giật mình, đang định nghiêm túc lắng nghe thì trợ lý Thẩm lại không nói tiếp nữa: “Haiz, không nói về chuyện của Nguyễn tổng nữa


Tôi là cấp dưới, không thể soi mói chuyện cấp trên

Nếu anh ấy biết, chắc chắn tối khó giữ bát cơm của mình”

Hạ Chí thật sự xấu hổ, khó khăn lắm mới nghe được chuyện mình cảm thấy hứng thú, anh ta lại chỉ nói sơ qua, đúng là mỡ treo miệng mèo, cô còn không thể hỏi đến cùng được

“Vậy

trợ lý Thẩm, anh ngồi đây đi, tôi đến phòng làm việc của Quách tổng hỏi thử xem đã xong chưa” “À, được” Hạ Chí đứng dậy, cô lẳng lặng thở dài, trong lòng không hiểu sao hơi sung sướng, anh sống không tốt, cô cũng yên lòng

Làm xong việc, tiễn trợ lý Thẩm về cũng hết một buổi sáng, Hạ Chí tạm thời thở phào nhẹ nhõm

***

Nguyễn Tấn vội vàng về Đô Thành, công việc là một phần, còn có một lý do quan trọng hơn, đó chính là Thẩm Gia Dĩnh

Nguyễn Tấn vừa đáp máy bay đã nhận được tin nhắn của Thẩm Giai Dĩnh, Thẩm Giai Dĩnh gửi tin nhắn địa điểm hẹn gặp cho anh, anh trả lời lại: [Tôi vừa xuống máy bay, một tiếng sau gặp mặt]

Ngồi trên taxi, anh đi thẳng đến chỗ hẹn

Đó là một quán trà, Thẩm Giai Dĩnh đang đợi ở đó

“Tân, ở đây”

Nguyễn Tấn kéo vali đi qua, ở Hàng Châu mặc áo đơn nên đến Đô Thành trông có vẻ hơi phong phanh, có điều anh cũng không kịp thay, dáng vẻ rất vội vàng

“Tân, sức khỏe ba anh thế nào?”

“Như cũ, chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, đôi lúc ngồi xe lăn ra ngoài, vẫn đang làm phục hồi chức năng, nhưng chưa có hiệu quả rõ rệt” “Haiz, bác ấy như vậy cũng rất khổ”


Đặt đồ gọn vào, Nguyễn Tấn ngồi xuống và hỏi thẳng: “Chuyện này em đã chắc chắn chưa? Không lừa tôi chứ?” Thẩm Giai Dĩnh không nói lời thừa thãi, lấy giấy xác nhận của bệnh viện đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, đó là kết quả siêu âm, phần kết luận phía dưới ghi đã mang thai 50 ngày

Nguyễn Tấn nghiêm túc hỏi cô: “Em định như thế nào?” Thẩm Giai Dĩnh hơi khó xử, cô biết làm như vậy sẽ liên lụy đến Nguyễn Tân, cô cầu xin: “Tân, suy nghĩ của em và anh giống nhau, em cũng rất muốn hủy bỏ quan hệ giữa chúng ta

Nhưng em đột ngột mang thai, nếu bị gia đình phát hiện, đứa bé này chắc chắn không thể chào đời, em muốn sinh nó ra”

Nguyễn Tấn cau mày, lúc trước anh và Thẩm Giai Dĩnh kết hôn đã từng giao hẹn với nhau bằng miệng rằng trong một năm, chỉ cần một năm, bọn họ sẽ âm thầm ly hôn

Nếu gia đình không phát hiện, bọn họ sẽ không đề cập tới, tránh cho việc bị gia đình ép kết hôn lần nữa

Nếu gia đình phát hiện, bọn họ sẽ nói không hợp tính nhau, đến lúc đó đã ly hôn rồi, gia đình cũng không còn cách nào cả

Lúc đầu bọn họ đã giao hẹn cẩn thận, cuối tháng này đợi Nguyễn Tấn trở về là sẽ ly hôn, nhưng cố tình đúng lúc này Thẩm Giai Dĩnh lại mang thai

“Tân, anh có thể tạm thời chịu thiệt thòi một chút, chờ em sinh con ra rồi hẵng nói không?”

Nguyễn Tấn cảm thấy không ổn, anh nói: “Em sinh con, gia đình em chỉ cho rằng đứa bé là con tôi, trên pháp luật cũng là con tôi, đến lúc đó ly hôn càng khó hơn”

Thẩm Giai Dĩnh im lặng rơi lệ, cô biết chuyện này là do cô quá đáng, nhưng vì người đàn ông đó, vì con của cô, cô không thể không cầu xin Nguyễn Tấn: “Tân, anh cũng biết tính cách của ba em

Nếu ba em biết chuyện, chẳng những đứa con của em, ngay cả anh ấy cũng khó sống

Em đã lớn tuổi, không dễ gì mới có thể mang thai

Thật sự em rất muốn sinh con ra, anh có thể cam chịu làm ba của đứa trẻ được không?”

“Nếu tôi cam chịu, chỉ sợ sẽ phải cam chịu cả đời” Nhìn ánh mắt cầu xin của Thẩm Giai Dĩnh, Nguyễn Tấn hỏi: “Ý của em là, thật sự muốn tôi cam chịu mãi ư?”

Thẩm Giai Dĩnh gật đầu: “Vâng, em biết em rất ích kỷ, em biết làm như vậy anh sẽ phải chịu rất nhiều lời ra tiếng vào

Nhưng vì con của em, đây là cách duy nhất em có thể nghĩ ra” Nguyễn Tấn hỏi: “Đây là kết quả sau khi em bàn bạc với anh ta?”

“Vâng”

“Anh ta không để ý ư?” “Bọn em nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cách này an toàn nhất

Nếu có một ngày ba em có thể chấp nhận anh ấy, em mới có thể nói sự thật với gia đình


Nhưng mà

em sợ cả đời ba em vẫn sẽ không chấp nhận anh ấy”

Nguyễn Tấn suy nghĩ rồi nói: “Trước hết em đừng khóc

Chuyện này rất quan trọng, tôi phải suy nghĩ lại” Thẩm Giai Dĩnh gật đầu: “Được, vậy em chờ điện thoại của anh

Ba ngày, ba ngày có đủ không? Thời gian lâu quá thì bụng của em cũng không giấu được”

“Được

Còn chuyện gì khác không?” “Không” “Vậy tôi về công ty trước, trong công ty có việc cần tôi giải quyết” Nguyễn Tấn nhìn ra bên ngoài và hỏi: “Có cần tôi đưa em về không?” “Cảm ơn, em lái xe đến nên có thể tự về

Tân, em xin anh nhất định phải giúp em, xin nhờ anh” Nguyễn Tấn thở dài và đáp: “Ba ngày sau tôi sẽ cho em câu trả lời chắc chắn

Em về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi” “Vậy được rồi” Sau khi ra khỏi quán trà, suy nghĩ của Nguyễn Tấn vẫn rất lộn xộn

Ngồi trên xe taxi, anh vẫn luôn cau mày

Trên đường rất đông, xe lúc đi lúc dừng, anh ấn huyệt thái dương, đầu hơi đau

Anh và Thẩm Giai Dĩnh là người có cùng hoàn cảnh

Thẩm Giai Dĩnh cũng đã thẳng thắn về chuyện có người yêu từ lâu

Nếu bảo anh tìm đủ mọi cách tố cáo chuyện Thẩm Giai Dĩnh ngoại tình với người nọ, đẩy Thẩm Giai Dĩnh vào cảnh bị mọi người xa lánh thì anh không làm được

Anh vẫn không thể độc ác như vậy

Nếu cam chịu, Thẩm Giai Dĩnh có thai trong thời gian kết hôn với anh, cho dù ly hôn hay không thì mọi người đều sẽ cho rằng đứa bé này là con của anh

Vô cớ có thêm một đứa con, điều này có thật sự ổn không? Có tốt cho anh không? Có tốt cho đứa bé kia không?

Nguyễn Tấn than thở, muốn ly hôn thật khó khăn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận