Quân Hôn Chớp Nhoáng



Lẽ nào Tiểu Chỉ quay về vào buổi trưa? Anh nghĩ thầm

Đi ra mở cửa, cửa phòng vừa mở thì anh sững sờ ngay tại chỗ

Sững sờ tại chỗ còn có Hạ Chính Đông đang xách theo hai túi đồ to đang đứng ở cửa chính

Nguyễn Tấn vừa dậy nên vẫn còn ngái ngủ, tóc tai rối bù

Nhưng đây không phải điều quan trọng, quan trọng là trên người anh cả trên cả dưới chỉ mặc một cái quần lót, không hề chuẩn bị gì mà đã xuất hiện trước mặt Hạ Chính Đông như thế.

Ngay lúc đó, lòng Nguyễn Tấn suy sụp, anh không cần hỏi cũng biết người tới là ai.

Lần trước Hạ Chính Đông mang đồ cho Hạ Chí anh đã nhìn thấy bóng dáng3ông ấy từ xa rồi, vả lại người ngoài không thể có được chìa khóa nhà của Hạ Chí

Lần đầu tiên gặp mặt, anh lại xuất hiện trước mặt ba của Hạ Chí với dáng vẻ này, đã nhếch nhác lại còn xấu hổ thế

Anh đứng đờ ra đó như người gỗ, đầu óc trống rỗng

Hạ Chính Đông cũng hết sức kinh ngạc, đã lâu rồi Hạ Chí không về nhà, luôn nói là công việc bận thế nọ thế kia

Công việc của con gái quá bận không có thời gian về nhà, vậy thì người làm ba như ông sẽ đi thăm cô, tiện thể mang theo cho cô ít đồ ăn.

Làm sao mà ngờ ông vừa đến nhà thì chỉ có một chàng trai xa lạ.

Nhà0cho thuê rồi sao? Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Hạ Chính Đông

“Chào chú, chú đến tìm Hạ Chí ạ?” Nguyễn Tấn lễ phép chào hỏi

Mặt Hạ Chính Đông lập tức sầm xuống, có quen Hạ Chí, còn gọi là chú, chắc chắn không phải là khách thuê

Những cái khác coi như bỏ qua, nhưng mà đã giờ nào rồi mà chàng trai này mới thức dậy, lẽ nào cậu ta không đi làm sao? Lẽ nào cậu ta là người ăn không ngồi rồi sao? Lẽ nào còn bắt con gái ông nuôi sao? Hạ Chính Đông càng nhìn càng tức, càng nghĩ càng bực bội, thế là mặt cứ bầm ra mà trừng mắt nhìn Nguyễn Tân, không đi vào trong, cũng không đi5ra ngoài


Căng thẳng tầm hai phút, Nguyễn Tân lại mở miệng: “Chú ơi, Hạ Chí đi làm rồi.”

“Tôi biết.” Giọng điệu của Hạ Chính Đông rất nặng nề, có thể vui vẻ được sao: “Con gái tôi có công việc đàng hoàng, giờ này chắc chắn nó đang làm việc.”

Nguyễn Tân nhìn thấy túi đồ trong tay ông thì nói: “Chú, chú vào đây ngồi một lát, cháu đi sửa soạn lại đã.” Hạ Chính Đông lại lắc đầu rồi thở dài, con gái của mình cứ coi như không lấy nổi chồng thì cũng không thể tìm cái tên ăn không ngồi rồi được!

Nguyễn Tấn đóng cửa lại, đau lòng nhắm mắt

Anh không có thời gian nghĩ nhiều, vội vàng đi mặc quần áo và rửa mặt

Lúc4này Hạ Chí đang đi làm, vừa nhận được điện thoại của Nguyễn Tấn thì lập tức đời người ra: “Cái gì? Anh nói cái gì?”

Nguyễn Tấn vừa đánh răng vừa nói: “Ba em tới rồi, anh mới thức dậy, mở cửa đã nhìn thấy ông ấy.”

“Ba ba ba..

ba đến làm gì?” Hạ Chí khờ hẳn luôn rồi, nói chuyện mà đầu lưỡi cứ xoắn lại.

“Anh thấy tay ba em xách hai túi đồ, chắc là mang cho em đó.”

“Vậy anh tiếp đãi trước đi, em về ngay, mười phút thôi!” “Đừng, em đừng về, giờ này mà em về thì nhất định ba em sẽ biết do anh thông báo cho em

Anh có thể lo liệu được.”

“Vậy sao được?” “Nghe anh đi, để anh lo.”

“Nhưng mà...” “Đừng9nhưng mà nữa, anh phải nhanh chóng ra ngoài, cứ vậy đi!”

Lúc Nguyễn Tấn vừa mở cửa thì Hạ Chính Đông đang ngồi trên sofa đối diện với cửa phòng ngủ, nghiêm túc nhìn anh.

Anh ngại ngùng cười: “Chú, cháu rót trà cho chủ, đợi một lát ạ.” Tầm mắt của Hạ Chính Đông vẫn dõi theo Nguyễn Tấn


Hiện giờ coi như giống người rồi, nhưng mà có bề ngoài đẹp đẽ thì có ích gì, điều cơ bản nhất của đàn ông cần phải có là biết gánh vác, không công việc thì ra trò trống gì? Nguyễn Tấn rót trà, khúm na khúm núm đứng đó không dám ngồi: “Mời chú uống trà” Hạ Chính Đông không nhìn ly trà mà nói thẳng: “Ngồi xuống nói chuyện.”

Nguyễn Tấn ngồi xuống

Sóng to gió lớn gì chưa từng gặp qua, anh có bao giờ căng thẳng đầu, nhưng lúc này đây anh thật sự căng thẳng lắm, lòng bàn tay toàn là mồ hôi.

“Cậu tên gì, bao nhiêu tuổi, người ở đâu, cậu làm công việc gì, hẹn hò với Hạ Chí từ lúc nào, cậu nói từng cái một cho tôi nghe.”

Mặc dù trong lòng Nguyễn Tấn căng thẳng những biểu hiện bên ngoài vẫn giữ được bình tĩnh, anh cười nhẹ nhàng, trả lời từng câu một: “Cháu tên Nguyễn Tấn, năm nay ba mươi bảy tuổi, người Đô Thành, công việc cũng ở Đô Thành

Ba năm trước có ở Hàng Châu một thời gian cho nên mới may mắn quen biết Hạ Chí

Lúc đó cháu và Hạ Chí làm việc cùng công ty, nên cứ vậy mà đến với nhau, sau đó xa nhau một khoảng thời gian, cách đây không lâu thì lại ở bên nhau.”

Đây coi như là một lần tổng kết báo cáo thành công nhất của Nguyễn Tấn, bình thường nền móng cơ bản chắc nên đến thời khắc mấu chốt sẽ phát huy tác dụng

Hạ Chính Đông cau mày: “Cậu ba mươi bảy tuổi rồi cơ à?” Ông tỉ mỉ đánh giá lại lần nữa, nhìn thì cũng chỉ hơn ba mươi, ấy vậy mà đã lớn tuổi thế à: “Cậu lớn tuổi như vậy rồi, đã kết hôn chưa?”

Hạ Chính Đông hỏi rất thẳng thắn, Nguyễn Tấn cũng không nói dối, anh nói: “Từng kết hôn rồi ạ” “Đã kết hôn mấy lần?”

“Một lần.”

“Có con không?” “Không có.” “Vậy nhà cậu ở Đô Thành, làm việc cũng ở Đô Thành, làm sao qua lại với con gái tôi được?”

Nguyễn Tấn thở phào nhẹ nhõm, may mà chuyển đề tài, nếu như ông tiếp tục hỏi anh vấn đề hôn nhân, anh cũng không biết trả lời thế nào nữa

Nguyễn Tấn thẳng lưng và trả lời nghiêm túc: “Bình thường hai người chúng cháu đều liên hệ với nhau qua điện thoại

Cháu rảnh sẽ qua với cô ấy

Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời thôi, cháu đã định đến nhà thăm hỏi chú, chỉ cần chủ đồng ý, cháu sẽ đón Hạ Chí tới Đô Thành, công việc của cô ấy cháu sẽ sắp xếp hết.”


Hạ Chính Đông im lặng một lát lại hỏi: “Công việc của cậu là gì, ba cậu làm gì?” Nguyễn Tấn từ tốn đáp: “Cháu làm việc ở Tập đoàn Viễn Đại, không biết chú đã từng nghe chưa?”

“Chưa từng nghe.”

“Chưa từng nghe cũng bình thường, trụ sở chính của công ty ở Đô Thành, Hàng Châu chỉ có một chi nhánh nhỏ

Cháu là nhân viên quản lý của Tập đoàn Viễn Đại, trước đây ba cháu làm trong cơ quan nhà nước, giờ đã về hưu rồi, trước đây mẹ cháu làm cho xí nghiệp quốc gia, hiện giờ cũng đã về hưu rồi.” Câu trả lời này của Nguyễn Tấn không làm Hạ Chính Đông hài lòng, anh nói cũng giống như chưa nói vậy

Thằng nhóc này cũng xảo quyệt đây!

“Chú còn vấn đề gì cứ việc hỏi đi ạ.”

Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Chính Đông gặp phải chuyện này

Mấy lần trước Hạ Chí xem mắt thường là Hà Hoàn ra mặt, ông nào biết hỏi gì mới là quan trọng.

Ban đầu là Nguyễn Tấn căng thẳng, hiện giờ đã đổi thành Hạ Chính Đông căng thẳng, còn Nguyễn Tấn đã thấy bình tĩnh trở lại

“Chú, hay là thế này đi, chú đi đường xa đến đây cũng cực khổ, cũng sắp đến giờ cơm rồi

Hay là chúng ta đi ra ngoài vừa ăn cơm vừa nói chuyện, gọi thêm Tiểu Chí ra nữa.”

“Tiểu Chí là để cho cậu gọi hả?” Hạ Chính Đông nghe xong thì nổi giận: “Tôi còn chưa đồng ý giao con gái cưng của tôi cho cậu đâu.” Nguyễn Tấn xấu hổ, anh chỉ thuận miệng gọi thôi, bình thường gọi vậy quen rồi.

Hạ Chính Đông đứng lên: “Đi đâu ăn cơm? Tìm chỗ nào để Tiểu chí dễ tìm ấy.” Nguyễn Tấn vội vàng đề nghị: “Vậy hay là đến chỗ gần công ty của cô ấy đi ạ, cũng đỡ cho cô ấy chạy đi chạy về.” “Ừ.” Hạ Chính Đông vẫn giữ vẻ mặt thối hoắc.

Hạ Chí vẫn luôn đứng ngồi không yên ở công ty, vừa nhận được điện thoại của ba mình là cô cầm túi xách chạy ra ngoài ngay

Trong phòng VIP sang trọng của một nhà hàng cao cấp, Hạ Chính Đông và Nguyễn Tấn ngồi đợi Hạ Chí, trước mặt họ là cái bàn tròn lớn mười hai chỗ ngồi.

Hạ Chí chưa đến, hai người đàn ông cũng không có chủ đề chung nào, bầu không khí cực kỳ lạ lùng

“Chú có uống rượu không ạ?” Nguyễn Tấn tìm đề tài

Hạ Chính Đông lắc đầu: “Buổi chiều còn phải lái xe về.”

Sau đó lại im lặng


Cuối cùng, Hạ Chí cũng đến nơi, cô thở hồng hộc hỏi: “Ba, sao ba đến cũng không gọi điện thoại báo trước cho con?” Hạ Chính Đông nhìn Nguyễn Tân, tức giận nói: “Nói trước thì ba sẽ không thấy được cảnh tượng đặc sắc rồi.” “...” Nguyễn Tấn chỉ biết xấu hổ.

Hạ Chí ngồi giữa hai người họ

Cô căng thẳng hơn ai hết, cũng không biết Nguyễn Tấn đã nói gì với ba mình

Nếu như ba cô biết tình hình thật sự của anh thì không tức chết mới là lạ

Hạ Chính Đông nhìn Nguyễn Tấn và hỏi: “Cậu đừng nói chuyện, tôi hỏi con gái tôi.” Nguyễn Tấn gật đầu, Hạ Chính Đông nhìn sang Hạ Chí, nghiêm mặt hỏi: “Hai đứa làm sao quen biết nhau? Bắt đầu hẹn hò từ khi nào? Cậu ta ở chỗ con từ lúc nào?” Vấn đề cuối cùng ông cũng không ngại mà hỏi thẳng ra luôn!

Hạ Chí sợ là sợ cái này đây, cô nhìn về hướng Nguyễn Tấn với ánh mắt cầu cứu: “Khỏi nhìn cậu ta, con nói thật đi!” Hạ Chính Đông lớn tiếng.

Hạ Chí cúi đầu, sớm biết vậy tối qua đã khớp lời khai với Nguyễn Tân rồi, giờ nói gì cũng đã muộn

Cô bất chấp nói: “Ba, ba còn nhớ năm kia có một vị cấp trên giới thiệu chúng ta đi Đô Thành khám bệnh cho Thiên Thiên không? Là anh ấy giới thiệu, lúc đó anh ấy là cấp trên của con.” Mặt Hạ Chính Đông thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng ông vẫn duy trì vẻ nghiêm túc: “Sau đó thì sao?” “Sau đó con theo đuổi anh ấy.”

“..

Cái gì?”

“Con yêu thầm anh ấy một năm” “Cái gì?!!” Mặt Hạ Chính Đông xanh mét, con gái à, mình có thể rụt rè chút được không? “Cuối năm đó chúng con chia tay, bởi vì anh ấy về lại Đô Thành, con không muốn rời Hàng Châu

Tháng trước con đi thành phố S công tác, lại gặp được anh ấy, sau đó thì lại ở bên nhau.” Hạ Chính Đông nhớ lại, năm ngoái con gái ông bỗng nhiên nói là nghỉ đông rồi về nhà rất lâu, lúc đó tinh thần cô sa sút, ông và vợ cũng không dám hỏi, có lẽ là vì Nguyễn Tấn

“Vậy khoảng thời gian đó hai đứa không liên hệ với nhau sao?” Hạ Chí hoảng hốt, cô sợ nói sai, sợ nói không khớp với Nguyễn Tấn

Đang lúc Hạ Chí khó mở miệng trả lời thì Nguyễn Tấn bỗng nói: “Chú, thời gian đó cháu có tìm Hạ Chí mấy lần nhưng Hạ Chí không gặp cháu.” Hạ Chính Đông có cảm giác hòa nhau một ván hả dạ, cái này còn được: “Cho phép cậu nói chưa? Cậu im miệng..

Hạ Chí, con nói đi, sao con lại cho cậu ta ở chỗ của con?” Đây mới là điều làm ông giận nhất, còn chưa kết hôn đã ở cùng nhau, cuối cùng không thành chẳng phải thiết à?

Hạ Chí khẽ nói: “Vậy anh ấy ở đâu đây? Ngoại trừ ở chỗ của con, anh ấy cũng không có chỗ nào để ở...”

Hạ Chính Đông lại đen mặt: “Có thể ở khách sạn mà.” “Mỗi lần đến đều ở khách sạn thì tốn tiền lắm.”

“Con..” Chao ôi, con gái lớn hướng ra ngoài mà.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận