Quân Hôn Chớp Nhoáng



""/ Nói thật, lúc nãy khi Bí thư Thẩm hùng hổ, anh không hề kích động như vậy

Trong ấn tượng của anh, ta chưa từng nói xin lỗi với anh lần nào, đây là lần đầu trong hơn ba mươi năm qua.

Trịnh Ngọc Thục nhìn chồng và cẩn thận nói: “Ông à, chuyện này tôi biết lâu rồi, cho nên tôi từng đến tiệm của Thẩm Giai Dĩnh tìm hiểu

Con bé và người đàn ông kia chưa từng cắt đứt, vụng trộm ở chung nên chuyện có con là sớm hay muộn thôi

Giấy không gói được lửa, chuyện này mà truyền ra ngoài thì người ta cũng kêu oan thay con trai chúng ta

Thẩm Giai Dĩnh bỏ trốn với người khác, nếu con trai chúng ta không ly hôn thì là con trai mình ngu rồi, không đáng.”

Nguyễn Dũng Niên cảm thán: “May3mà con không vào giới quan chức, nếu không với thể lực của Bí thư Thẩm bây giờ hẳn sẽ có cách để đối phó với con

Chuyện ly hôn này xử lý êm một chút, truyền ra ngoài không hay ho gì.” Nguyễn Tấn gật đầu: “Dạ, vâng.” Trịnh Ngọc Thục: “Không hay thì cũng chỉ có nhà họ Thẩm

Thẩm Giai Dĩnh dám làm ra chuyện như vậy thì phải biết gánh vác hậu quả

Chuyện này con trai nhà mình không sai.”

“Vậy sao? Không sai chút nào ư?” Nguyễn Dũng Niên hỏi ngược lại: “Thế sao dạo này Tân đi Hàng Châu nhiều như vậy? Đừng tưởng ta không biết.”

Cuối cùng cũng đến, chẳng qua sớm hơn anh dự tính một chút, anh cúi đầu nói: “Ba, nếu ba đã biết thì con không cần giấu nữa

Trước khi kết hôn ba không0cho bọn con ở bên nhau, con ngoan ngoãn kết hôn với Thẩm Giai Dĩnh theo lời ba

Bây giờ ba có phản đối cũng vô ích, cùng lắm thì con dẫn cô ấy cao chạy xa bay.”

Nguyễn Dũng Niên chưa kịp nói gì thì Trịnh Ngọc Thục đã đánh anh trước: “Thằng nhóc láo xược, vì một người phụ nữ mà từ bỏ cả ba mẹ sao? Con và Thẩm Giai Dĩnh đều như nhau thôi, ngay cả bỏ trốn cũng muốn trốn cùng nhau

Con xem dáng vẻ gấp gáp của Bí thư Thẩm đi, con nghĩ ba mẹ sẽ không sốt ruột tìm con khắp nơi à?” Nguyễn Tân quỳ xuống và thành khẩn nói: “Ba mẹ, con không dám bỏ trốn, con không dám không về nhà

Nhưng nếu ba mẹ phản đối thật, con chỉ có thể chọn một cách5dung hòa thôi.” Nguyễn Dũng Niên hỏi: “Hai năm qua hai đứa vẫn liên lạc với nhau à?” Nguyễn Tấn không dám giấu ba nên nói thật: “Không phải, cuối năm đó con về Đô Thành thì đã chia tay rồi

Sau khi con kết hôn, cô ấy từ chức và đổi công ty, đổi nhà, giữa bọn con không còn liên hệ nữa.”

“Con thừa dịp đi Hàng Châu đến gặp cô ấy, cô ấy không thèm gặp con

Năm nay ngẫu nhiên đi công tác nên bọn con gặp lại nhau, cô ấy làm việc ở công ty bạn con

Con vẫn chưa quên cô ấy, trong lòng cô ấy vẫn có con nên bọn con ở bên nhau theo tự nhiên.”

“Ba, mọi chuyện giữa bọn con đều là lỗi của con

Trước kia con phụ cô ấy, bây giờ con kéo cô ấy vào4hố lửa này, con không thể phụ lòng cô ấy lần nữa

Cô ấy là một cô gái tốt, hiền lành, lạc quan, rộng rãi

Ba mẹ gặp cô ấy thì sẽ thích cô ấy thôi.”

Nguyễn Dũng Niên cau mày nói: “Nhưng cô bé đó có một cậu em trai thiểu năng trí tuệ.”

“Bọn họ là chị em sinh đôi, em trai cô ấy bị viêm màng não do bị cảm khi còn bé nên mới thế, không phải là bẩm sinh.”

Trịnh Ngọc Thục nói xen vào: “Nếu hai đứa ở bên nhau thì sau này em trai con bé sẽ trở thành gánh nặng của con.”

“Không nói tới việc ba mẹ cô ấy còn trẻ, em trai cô ấy vốn không phải là gánh nặng, cho dù sau này là gánh nặng đi chăng nữa thì chẳng lẽ con không đủ sức gánh9vác hay sao?” “Em trai cô ấy chỉ như một đứa bé, rất ngây thơ và hiền lành, hoàn toàn không có chỗ nào hư hỏng cả, ngày nào cũng vui vẻ

Mặc dù em trai cô ấy không thông minh nhưng dễ ở chung hơn đám người lắm mưu nhiều kế trong giới quan chức nhiều.”

“Ba cô ấy có công xưởng nhỏ và một quán cơm nhỏ ở thành phố kia, điều kiện nhà cô ấy không kém

Nếu không gặp phải vì con thì cô ấy cũng có không ít sự lựa chọn tốt

So với người sống ở thành phố khác như con, người nhà cô ấy còn thích cô ấy chọn người chung thành phố hơn.”

“Ba, con không còn trẻ nữa

Bạn bè cùng tuổi con đều kết hôn sinh con cả rồi

Con biết mình đang làm gì

Ba, con chỉ muốn sống cuộc sống của người bình thường thôi, hi vọng ba có thể chấp nhận bọn con.”

Nguyễn Tấn nói xong, Trịnh Ngọc Thục âm thầm lau nước mắt, bà hiểu con trai mình

Mấy năm nay con trai bà không sống vui vẻ gì, chỉ khi nhắc tới cô bé kia, ánh mắt của nó mới có ánh sáng.

Nguyễn Dũng Niên không nói gì, im lặng rất lâu, ông nghe rất cẩn thận và cũng đang suy nghĩ

Trịnh Ngọc Thục đi tới kéo Nguyễn Tấn, đây là lần đầu con trai chủ động quỳ gối trước mặt ông cụ và một cô gái.

Con trai, con đứng lên trước đi

Mẹ hỏi con, con có biết Thẩm Giai Dĩnh đi đâu không? Hai đứa ly hôn thì con bé phải xuất hiện chứ.”

Nguyễn Tân: “Con không biết thật, con còn mong cô ấy về hơn bất kì ai.” Nguyễn Dũng Niên thở dài nói: “Đợi sau khi xử lý xong chuyện này thì mời cô bé kia đến nhà chơi.”

Nguyễn Tấn vui vẻ và thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi mệt rồi, đẩy tôi về phòng đi.” “Ôi, được, chúng ta cũng nên ôm cháu rồi, ông xem đám ông Lý và ông Trương đi, trẻ hơn ông mà cháu đã lớn cả rồi.” Trịnh Ngọc Thục đẩy ông cụ về phòng, quay đầu cười với con trai

Nguyễn Tấn vui vẻ khỏi phải bàn, anh biết, ba anh có thể chấp nhận nhanh như vậy là nhờ công lao của mẹ

Thẩm Giai Dĩnh vừa đi là không có chút tin tức nào, nghe bảo Bí thư Thẩm đã sai người ra hết camera ở sân bay cũng không tìm được cô

Trước kia lần nào Thẩm Giai Dĩnh bỏ trốn cũng bị Bí thư Thẩm ngăn lại, nhiều lần thì đủ kinh nghiệm, nếu lần này họ bỏ trốn thì sẽ không dễ bị bắt lại.

Hạ Chí đã từ chức rồi, ở nhà không phải là cách lâu dài, thời gian dài sẽ khiến ba mẹ Hạ Chí nghi ngờ

Anh không hi vọng ba mẹ Hạ Chí có thành kiến với mình

Cho nên hai người bàn bạc rồi quyết định để Hạ Chí đến Đô Thành

Hạ Chí vừa nói tuần này Nguyễn Tấn sẽ đến, ai cũng hào hứng không thôi, nhất là Hà Hoàn: “Tiểu Tân đến à? Tốt quá, mẹ muốn gặp thằng bé lâu rồi.” Hạ Chính Đông: “Xem bà xoắn lên kìa, bây giờ bà nói thế không sao, đừng để lúc đó cũng như vậy, mất mặt lắm.” “Biết rồi biết rồi, tôi có chừng mực.” Hà Hoàn qua loa với chồng rồi hỏi Hạ chỉ: “Tiểu Tân thích ăn cái gì?”

Hạ Chính Đông tức tới mức lắc đầu, Hạ Chí bật cười: “Lần trước ba mang cho con thịt bò kho tương, anh ấy ăn nhiều lắm.”

Hạ Chính Đông nghiêm mặt, đắc ý nói: “Coi như nó biết xem hàng”

Hà Hoàn: “Còn gì nữa không?”

Hạ Chí: “Khẩu vị của anh ấy khá giống con, con thích ăn gì thì anh ấy đều thích ăn, cứ làm như bình thường là được, không cần cố ý làm riêng đâu.”

Hà Hoàn: “Buổi tối để nó ngủ ở phòng con?”

Hạ Chính Đông phản đối ngay: “Không được, cho nó ngủ ở phòng khách.” Hà Hoàn lườm ông: “Đồ cổ hủ, bọn nó đã sống chung với nhau ở Hàng Châu rồi, sau này đến Đô Thành cũng sống chung với nhau, phòng khách gì chứ, cứ ở cùng phòng Tiểu Chí là được.”

Hạ Chính Đông: “Sao được chứ? Làm như con gái chúng ta không có nó thì không cưới được chồng ấy.” Hà Hoàn phản bác: “Vậy ông thấy con gái nhà mình còn lấy người khác được à?”

“.” Hạ Chính Đông hết chỗ nói rồi

Hà Hoàn chiếm thể thắng, càng nói càng trơn tru: “Ông Hạ à, ông đừng mang tư tưởng cổ hủ nữa, Tiểu Tấn và Tiểu Chí không phải trẻ con mười mấy hai chục tuổi, đã là người lớn rồi, nam nữ bình thường không ở chung với nhau mới là kì lạ đẩy

Lần này Tiểu Tân đến là để đón Tiểu Chí đi, ông không cho hai đứa ở chung sao dược?”

Hạ Chính Đông vẫy tay mặc kệ: “Hai người bàn đi, Tôi bận.” Đi ra khỏi nhà, ông quay đầu nói: “Tiểu Chí, bảo nó đừng mang theo gì, phiền lắm.” Hà Hoàn nói: “Kệ ba con, người ta mang đồ thì bảo phiền, không mang thì kêu người ta không lễ phép.”

Hạ Chí cười: “Mẹ thích gì, con lén nói cho anh ấy biết.” Hà Hoàn: “Tổ yến trong nhà hết rồi, nhưng con đừng nói cho nó, mẹ phải xem con rể tương lai có hiểu ý bố mẹ vợ không

Con đừng nói cho nó đó.”

Hạ Chí gật đầu liên tục: “Vâng.”

Hà Hoàn cầm tay con gái, đột nhiên hơi buồn: “Chao ôi, sau này đi Đô Thành với nó, đừng ỷ lại nó quá mức, phụ nữ phải có công việc riêng mới là tốt nhất.” “Vâng, con biết mà.”

“Có công việc thì sẽ có thu nhập, nhưng cần dùng tiền của nó thì đừng tiết kiệm, tiến đàn ông của mình mà không xài thì sẽ có người phụ nữ khác xài, biết chưa?”

“Dạ, con biết rồi.”

“Hai đứa ở chung lâu dài nghĩa là làm bạn với nhau, vợ chồng thời trẻ nhưng về già là làm bạn, đó là đạo lý sống

Thằng bé có tật xấu gì thì con phải bao dung một chút

Lúc nó ra ngoài xã giao thì phải tin tưởng nó nhưng không thể bỏ mặc không quan tâm, hiểu chưa?” “Dạ hiểu.” “Đừng tùy hứng cũng đừng bướng quá, cái gì cũng có bàn có bạc

Đúng rồi, hai đứa tính khi nào kết hôn?” “Chưa nhanh thế đâu, từ từ từng bước một

Con phải làm quen trước rồi nói.”

“Không thể kéo dài nữa, con lớn rồi.”

“Dù sao anh ấy cũng lớn hơn con, anh ấy không vội thì con vội cái gì?”

“Cũng phải lớn chút cũng tốt, đàn ông lớn tuổi biết chăm sóc người khác hơn

Nếu không, đợi con làm quen ở bên đó rồi thì ba mẹ sẽ đến Đô Thành một chuyến, đúng lúc đưa Tiểu Thiên đi tái khám

Đến lúc đó đi gặp ba mẹ của Tiểu Tân một lần nhỉ?”

Hạ Chí nghĩ thầm, bên kia chưa có tin của Thẩm Giai Dĩnh, Nguyễn Tấn khó mà ly hôn được, cố giấu ba mẹ điều quan trọng này thì làm sao dám hứa hẹn bậy bạ được?

“Tiểu Chí, con nghĩ gì thế? Mẹ đang hỏi con đó.” “Mẹ, cái này đợi đến đó hẵng nói, như ba nói đó, đừng làm như con không phải anh ấy là không chịu lấy chồng thế

Phải để cho anh ấy có cảm giác nguy hiểm, cho anh ấy biết, cho dù con rời khỏi anh ấy vẫn sống rất tốt

Những chuyện này phải do anh ấy sắp xếp mới đúng.” Hà Hoàn bật cười: “Được, hai người đều giỏi đấy, mẹ thèm vào quan tâm những việc này”.

Hạ Chí ôm mẹ, thân mật dựa vào và lắc lư: “Mẹ đừng giận, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ sống tốt với anh ấy mà.” “Ừ.” Hà Hoàn vuốt tóc con gái, cảm thán thời gian như thoi đưa, mới chớp mắt mà con gái đã lớn vậy rồi

Nhìn con trai đang chơi vui vẻ cạnh mình, viền mắt bà chợt ẩm ướt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui