Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chẳng lẽ mới vừa rồi cô đã hiểu lầm ý của Kỳ Tuấn? "Này, vậy sao vừa rồi anh nằm trên người của tôi?" Ngải Tiểu Tiểu hỏi.

Kỳ Tuấn liếc nửa con mắt nhìn Ngải Tiểu Tiểu, giơ tay lấy một chiếc áo đặt bên cạnh giường rồi mặc vào.

Mới vừa rồi anh chỉ lấy quần áo thôi sao? Ngải Tiểu Tiểu quay đầu lại nhìn chiếc tủ quần áo treo ở đầu giường, sắc mặt trở nên ửng hồng, dường như lần này cô thật sự đã trách lầm anh. Chỉ là, như thế thì sao? Ngày hôm qua anh thật sự đã khi dễ cô, anh còn chưa nói lời xin lỗi.

"Chúng ta huề nhau." Ngải Tiểu Tiểu bỏ lại những lời này, cũng không kịp buột dây giày, xoay người rời đi.

Không ngờ Kỳ Tuấn lại dùng một động tác mau lẹ kéo cô lại, duỗi bàn tay ra, chói cô lại trên vách tường, sau khi nắm được bàn tay của cô, đem hai tay cô khóa trên đỉnh đầu, cố gắng ngăn chặn sự giãy giũa của cô

Tất cả động tác chỉ làm trong một phút.

Cái tên tiểu tử thối này, sao cứ đùa giỡn với cô vậy!

"Kỳ Tuấn, anh đừng có được voi đòi tiên!" Anh ta đang muốn làm gì, lần đầu tiên cô sẽ xem như không biết, lần thứ hai tuyệt đối không thể nào làm ngơ

"Mới vừa rồi là cô đá tôi, một câu ‘huề nhau’ xem như xong? Hả?" Đôi mắt Kỳ Tuấn sáng quắc, phả hơi nóng vào cổ cô, không có mùi rượu, nhưng vẫn khiến cho người ta say mê.

"Anh nghĩ như thế nào?"

"Tôi muốn như thế nào, không phải cô đã biết rồi sao?"

Anh không biết xấu hổ, khiến Ngải Tiểu Tiểu nổi giận, giùng giằng, cố gắng đem hết toàn lực đá anh một cái với hy vọng làm anh tuyệt tử tuyệt tôn

Tiếc rằng với tài nghệ thua nhiều người, hơn nữa trời cao không công bằng khi cho Kỳ Tuấn một sức mạnh phi thường. Ngải Tiểu Tiểu chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỳ Tuấn đang đưa tay lau vết bẩn trên người mình, sau đó cúi người. . . . . .

"Kỳ Tuấn, anh là kẻ biến thái, bộ dáng của anh làm tôi không có hứng thú!" Trong tình thế cấp bách, Ngải Tiểu Tiểu bật thốt lên, không tiếc tự hủy hình tượng.

"Vốn là không có hứng thú." Kỳ Tuấn nở một nụ cười nhạt nhòa, ánh mắt âm trầm như là hận không được đem cô nuốt vào bụng. "Nhưng bởi vì cô đã đá tôi, nếu đã xem tôi là kẻ giở trò lưu manh, không bằng tôi nên làm thực, như thế xem như không chịu thua thiệt!"

Anh cũng giống như cô, vốn là quyết đóan, không do dự, mới rồi vừa nghĩ đến bắt cô là đã ra tay bắt lại. Anh biết cô không như những cô gái khác, vừa dính vào cô thì chính là cả đời phải dây dưa, nhưng mọi chuyện không đơn giản thế, anh liền đưa ra quyết định, anh nguyện sẽ cho cô một vị trí bên cạnh anh, đó là làm cô dâu nhỏ của anh!

"Anh không thể, chú ý thân phận của anh. . . . . . Ưmh. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu lại bị cưỡng hôn. Nụ hôn nóng bỏng và mãnh liệt, hai tay cũng thôi trói tay cô, mà choàng tay qua ôm lấy hông của cô.

Cánh tay Ngải Tiểu Tiểu vừa được tự do lập tức muốn đẩy anh ra.

Tròng mắt Kỳ Tuấn trở nên đen huyền, duỗi bàn tay ra ngăn sự chiến đầu của cô. "Cô làm gì đó?" Ngải Tiểu Tiểu kinh hãi, cứ thuận theo bản năng mà bảo vệ ngực của mình, chỉ thấy hai tay anh bắt được cổ áo của cô, dùng sức mạnh đi ra phía sau, ngắt một cái, một nửa nút áo đã đứt ra, cái xiềng xích bên ngoài xem như đã không còn nữa, bên trong Ngải Tiểu Tiểu chỉ mặc một chiếc áo đen không gò bó, lúc này, đôi núi trắng noãn nà đã lộ ra trong không khí. . . . . .

Một thế giới khác đã bị Kỳ Tuấn mở ra. Sau đó không kịp chuẩn bị, anh đặt thêm một nụ hôn nữa lên môi Ngải Tiểu Tiểu

"Ưmh. . . . . . súc sinh. . . . . ."

Tay chân đều không thể cử động, Ngải Tiểu Tiểu chỉ có thể cắn răng chửi rủa. Đang muốn lặp lại chiêu cũ, cắn môi của Kỳ Tuấn thì một bàn tay to lớn nắm chặt cằm của cô

Kỳ Tuấn giương đôi mắt lạnh lẽo lên, uy hiếp, "Tiểu nha đầu, cô có tin hay không, nếu dám căn một cái nữa, tôi sẽ bẻ sạch răng của cô!"

Ồ Ồ. . . . . . Ngải Tiểu Tiểu chỉ còn biết rên rỉ trong lòng. Im im không nói gì, người này rất đạo mạo thế mà cũng là một kẻ mê sắc? Đây là kẻ đã thề non hẹn biển sẽ bảo vệ Quốc gia sao?. Rõ ràng chính là tên lưu manh, còn cái gì trong biểu hiện của quân nhân!

Có thể lừa gạt mọi người qua đôi mắt, thì kỹ năng diễn suất của người đàn ông này có thể nói là bậc nhất thiên hạ.

Chẳng lẽ bi kịch hai năm trước lại tái diễn một lần nữa, cho dù bị ăn sạch rồi, cũng không nơi để kêu oan! Hận à! Chỉ là Ngải Tiểu Tiểu hận chính mình nhất, khi Kỳ Tuấn bắt đầu di chuyển nụ hôn xuống dưới, rõ ràng là bị ép buộc, nhưng cái thân thể đáng chết của cô lại rung động, tay chân lại ra sức nghênh đón anh. . . . . .

Không thể để cho chuyện này cứ như vậy, hỏng bét, tất cả sẽ hỏng bét, Ngải Tiểu Tiểu đảo mắt nhìn xung quanh, trước mắt là thời gian đánh nhau hiệu quả nhất, xem ra phải ra tay rồi.

Nghĩ tới đây cô liền nhắm mắt, hóa thân thành một con mèo nhỏ lười biếng, không giãy giụa nữa mà tựa vào ngực anh, còn thử đưa lưỡi đáp lại nụ hôn của anh, cô chợt dịu dàng, trêu đùa thần kinh mạnh mẽ của anh. . . . . .

Anh gầm nhẹ, hiển nhiên anh bị sự chủ động của cô lấy lòng, bàn tay cũng không còn giam cầm cô nữa, không kìm hãm được mà mơn trớn lên da thịt của cô.

Ngải Tiểu Tiểu len lén nâng môi lên, thật ra thì người đàn ông dù thông minh đến đâu cũng không thể kiểm soát được lý trí khi nó đã bị tình dục ép buộc, được người đối diện đáp lại, sẽ rất dễ rơi vào trầm luân!

Sau một phút, cô bỗng nhiên mở mắt, nâng đầu gối lên, hung hăng đá vào miệng anh, thừa dịp anh lắc mình, tung thẳng một cước. . . . . . Sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Đây gọi là một lần hiếm có khi tất cả các động tác của cô vô cùng trôi chảy, liền mạch.

Chỉ là, thời điểm cô chạy khỏi nhà trọ, trùng hợp đụng vào Vương Hiểu Kiện.

"Cô không sao chứ." Cậu ta thấy bộ dạng hốt hoảng của Ngải Tiểu Tiểu, thì không khỏi lo lắng hỏi thăm.

"Không có việc gì." Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu một cái, phất tay, rồi lại bỏ đi.

"Vậy là sao?" Vương Hiểu Kiện nhìn bóng lưng của cô, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ.

"Người anh em, cậu không vui sao?." Chẳng biết lúc nào, lại xuất hiện hai đội viên cùng tổ với bọn họ, trong đó có một đội viên vỗ vai Vương Hiểu Kiện, "Cậu không thấy em gái Ngải chạy ra từ phòng huấn luyện viên sao? Nhìn dáng vẻ, giống như lau súng cướp cò rồi. . . . . ."

"Không thể nào, huấn luyện viên giữ mình trong sạch cho tới bây giờ, chưa bao giờ làm bậy với nữ học viên." Vương Hiểu Kiện phản bác.

"Là do Ngải Tiểu Tiểu chủ động quyến rũ đó chứ, nhưng nói thật, đàn ông ưu tú như huấn luyện viên, nếu như mà tôi là nữ. . . . . .haizzz, Vương Hiểu Kiện, cậu làm gì đấy?" Đôi viên lắm mồn nhìn thấy cổ áo mình bị nắm lên thì kêu to.

"Tôi nói cho cậu biết, Ngải Tiểu Tiểu không phải người như vậy, cậu nói thêm câu nữa, có tin tôi sẽ đánh cậu gãy răng hay không!"

"Thôi, thôi, mọi người là anh em, vì phụ nữ mà trở mặt là không đáng rồi." Một đội viên khác vội vàng tiến lên khuyên giải.

"Hừ, " Vương Hiểu Kiện thu hồi quả đấm, "Đừng làm cho tôi nghe đến những lời nhục mã cô ấy nữa!"

. . . . . .

Ngày thứ hai, tin tức Ngải Tiểu Tiểu quần áo không chỉnh tề chảy ra từ phòng của Kỳ Tuấn được truyền đi khắp nơi, có tin thật có tin là giả được mọi người thêu dệt.

Lần này, Ngải Tiểu Tiểu đã bị chú ý thật sự rồi. Toàn bộ căn cứ, bất luận đi tới đâu, cô đều trở thành tâm điểm. Kỳ Tuấn vốn là quân nhân bậc ba, thường hay đi thi hành nhiệm vụ, dẫu có một khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ cởi hết quần áo, mặt không hề đổi sắc, khiến cho không ít đối thủ nghĩ anh có vấn đề.

Một người đàn ông không quen gần phụ nữ như anh, lại thích ăn thỏ ở trong hang, nên ai cũng đem lòng hiếu kỳ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui