Trước giờ đáy lòng Kỳ Tuấn luôn bình yên nên nay lại trở nên gợn sóng, thật sự rất lo lắng, thậm chí còn có một tia sợ hãi mơ hồ nữa.
Hung hăng dập tắt tàn thuốc, anh không thể đợi thêm nữa. Vì cô mà anh đã phá hư quy tắc của mình!
Đang lúc này, bỗng nhiên có một làn khói xẹt qua bầu trời.
"Là Tiểu Tiểu!" Vương Hiểu Kiện vui mừng kêu to.
Kỳ Tuấn vừa ngẩng đầu nhìn tín hiệu cầu cứu giữa không trung, lập tức nhấc chân bước ra khỏi xe dã chiến, đi về phía máy bay trực thăng.
"Xác định vị trí của Ngải Tiểu Tiểu" Anh trầm giọng phân phó với một phụ tá.
"Vâng" Huấn luyện viên phụ tá lập tức lấy thiết bị định vị ra.
Giờ phút này, Kỳ Tuấn đã leo lên trên máy bay
"Huấn luyện viên, tôi đi cùng anh." Vương Hiểu Kiện đuổi theo.
"Ở chỗ này đợi lệnh!" Kỳ Tuấn đưa ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn cậu ta.
"Nhưng huấn luyện viên. . . . . ." Kỳ Tuấn không để ý tới cậu ta nữa, phát động tính hiệu cho máy bay trực thăng lên thẳng
Huấn luyện viên phụ tá đi lên vỗ vỗ bả vai Vương Hiểu Kiện, ý bảo nhìn hãy nhìn lại chỗ chiếc xe dã chiến kia đi, nơi đó có hơn mười tàn thuốc bay tán loạn "Từ trước đến nay, huấn luyện viên Kỳ không hút thuốc lá."
Nên đi. . . . . . Ngải Tiểu Tiểu tựa vào một cây khô, đầu ngón tay giật giật cứng ngắc, liều chết nghĩ sẽ mở mắt ra, lại mệt mỏi không thể lết đi được.
Cô phải cố gắng để cho bọn họ tìm thấy cô.
Kỳ Tuấn đáng chết, nhất định là cố ý nhắm vào cô, muốn cho cô bị loại bỏ. Biết rất rõ ràng muốn tiến hành cầu sinh huấn luyện, còn để cho cô ôm bụng đói đi trên đường, trong túi đeo lưng chỉ có một bình nước nhỏ và chút bánh Biscuit.
Hơn nữa trong rừng rậm to lớn như vậy, thế mà chẳng có bất kỳ con thỏ hoang nào, cô chỉ có thể cố gắng tiết kiệm chút bánh và nước của mình mà thôi, anh muốn đào thải cô, cô sẽ không để cho anh được như ý.
Nhưng bây giờ, thân thể của cô rất nặng nề. Cả người nóng ran. . . . . . Không, phải . . . . . Lạnh quá. . . . . . Không thể ngủ ở chỗ này được, không thể ngủ. . . . . . , đứng lên! Ngải Tiểu Tiểu!
Không ngừng giãy giụa, Ngải Tiểu Tiểu nghe được tiếng máy bay trực thăng. Cô không ngừng vui mừng, đỡ cành cây khô, rẩy đứng lên.
Nghĩ đi vài bước nhưng đôi chân nặng ngàn cân, không thể làm gì khác hơn là tựa vào thân cây khô, nhìn về ngoài rừng.
Rốt cuộc, một bóng dáng to lớn, khỏe mạnh và rắn rỏi đập vào đôi mắt của cô.
"A. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu tươi cười, "Tôi đã đợi được đến lúc anh tới rồi." Cô kiêu ngạo mà nói, sau đó thân thể lắc lư một cái, như thể sắp ngã đi.
"Không phải năng lực của cô rất lớn sao? Sao không tự đứng vững." Kỳ Tuấn vừa đỡ hông của cô, nhìn bộ dáng yếu đuối tựa như sắp ngất đi của cô, tròng mắt đen dấy lên ngọn lửa phẫn nộ.
Cách nói chuyện này làm cho người ta rất chán ghét, còn lạnh lẽo hơn cả Bắc cực - nơi đóng băng ngàn năm không tan. Ngải Tiểu Tiểu nhíu lông mày nhỏ nhắn lại, nhìn người đàn ông đáng ghét, vừa mở miệng liền đả thương người khác, lại cứ nói… thật đáng ghét mà. . . . . .
Hiện tại cô không muốn nghe những câu nói của anh, cũng không cần anh đến gần cô, tránh ra. . . . . .
"Cô kiên quyết quật cường, đem mình làm thành cái bộ dáng thế này, là muốn làm trò cười cho tôi thưởng thức sao?" Anh vẫn thưởng thức bộ dáng quật cường của cô, đây là lần đầu tiên bởi vì cô quật cường mà tức giận, lần này thật sự rất tức giận.
"Tránh ra!" Ngải Tiểu Tiểu dùng toàn bộ sức lực rống giận.
"Cô xác định!" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng làm cho người ta phát điên.
". . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu mím môi trừng mắt nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt. Mặc dù anh tự mình đến cứu cô, nhưng cô không có chút cảm kích nào, rõ ràng là anh đang xem cô là chuyện cười mà, đáng ghét!
È hèm, cũng không tệ lắm, khuyến khích có đủ. Nhưng cô có biết hay không chỉ vì một lần huấn luyện này mà khiến cho mình trở nên thê thảm như vậy, còn để cho cô thu tâm phế võ như thế thì không đáng giá chút nào! Không nhịn được mà muốn dọa cô. Tiểu nha đầu này không sợ trời không sợ đất, sợ nhất. . . . . . là anh nhếch môi, cười đến mê hoặc.
Ngải Tiểu Tiểu đề phòng, "Hiện tại tôi vừa đau vừa thối, huấn luyện viên, anh nên nghĩ kỹ rồi mới làm!"
Kỳ Tuấn vươn cánh tay dài ra, không nói một câu liền đem Ngải Tiểu Tiểu vây ở giữa một cành cây khô và ngực mình. Sau đó cúi người, tiến đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô "Cô có biết hay không, bộ dáng vừa yếu đuối vừa kiên cường của cô ở hiện tại, dễ dàng khiến cho đàn ông kích động muốn ăn cô lắm."
"Kỳ Tuấn. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu cắn răng. Nếu như lúc này anh và cô cùng chơi phân biệt nhân cách, cô khẳng định mình chính là người đảm nhiệm vai con cừu non bị giết. Hối hận, xem ra bất cứ lúc nào cô cũng cần phải giữ một thể lực ổn định, nếu không đánh đến cuối cùng rồi người bị thương là mình.
Lần trước, cô là bị anh ức hiếp, lần này anh càng tệ hại hơn, dám trả thù cô? Làm thế nào? Làm thế nào? Đầu óc Ngải Tiểu Tiểu không ngừng chuyển động nghĩ biện pháp. Người ta nói, trong rừng rậm gặp phải kẻ xấu, biện pháp tốt nhất chính là giả chết. Không biết chiêu này có thể áp dụng với Kỳ Tuấn hay không?
"Báo cáo huấn luyện viên, anh đang ở rất gần, xin đừng ngăn cản việc hít thở không khí của tôi. . . . . ." Ngải Tiểu Tiểu suy ớt nói, sau đó, thân thể trượt xuống thân cây khô, "Tôi... tôi không được, tôi. . . . . ." Sau đó, ngẹo đầu, "ngất" đi.
"Ngải Tiểu Tiểu!" Kỳ Tuấn quá lo lắng ôm hông của cô, vỗ mặt của cô vài cái, lên tiếng gọi tên cô.
Gò má bị đánh đau, Ngải Tiểu Tiểu dùng sức chịu đựng, choáng nha, không phải người đàn ông kia đang cố ý đó chứ
Tròng mắt đen lộ ra chút nóng nảy, nhưng nhìn hàng lông mày đang nhíu lại thành tòa núi nhỏ của cô, trong ánh mắt chậm rãi thoáng qua một tia tức giận, tự nhiên dám giả chết với anh!
Anh nghiêng người lấy trong chiếc balo đang đeo sau lưng ra vật gì đó, đỡ Ngải Tiểu Tiểu dậy uống mấy ngụm rượu vào miệng, sau đó rưới vào trong miệng cô. Vào cổ, mùi rượu cay nồng, Ngải Tiểu Tiểu như người sắp chết chìm được cứu trợ nên phát ra mấy tiếng thở dài, môi mỏng khẽ mím chặt, giả bộ không được nữa, đột nhiên "Sặc tỉnh".
"Anh... anh làm gì?"
"Cô ngất đi, nhưng mà tôi yêu cầu cô phải tỉnh táo cùng tôi trở về căn cứ." Kỳ Tuấn nhàn nhạt nói xong, cất bình rượu vào. Nhìn sắc trời không còn sớm nữa, anh cũng không muốn trì hoãn thời gian, khom lưng bế Ngải Tiểu Tiểu lên.
Bị anh ôm vào trong ngực, Ngải Tiểu Tiểu hoàn toàn không có cảm giác tự tại, đây không phải là biến tướng sao? "Buông tôi ra, tôi có thể tự đi một mình."
"Cô chắc chắn chứ?" Kỳ Tuấn đưa ánh mắt khinh miệt liếc nhìn cô
Đàn ông thúi, anh khách khí một chút là chết à! Ngải Tiểu Tiểu oán thầm, buồn buồn "ừ" một tiếng
Kỳ Tuấn không do dự chút nào, nhẹ buông tay, Ngải Tiểu Tiểu bị thả lại mặt đất. Nhưng không dám cậy mạnh nữa, sáu ngày qua ngủ trong rừng cơ hồ chưa có hạt gạo nào vào bụng, chân đã sớm không có chút hơi sức nào. Phịch một tiếng, Ngải Tiểu Tiểu trực tiếp nằm trên đất.
Lần này, Kỳ Tuấn cũng không thèm đưa tay ra giúp cô, mà quay đầu lại nhìn cô nói: "Cô xác định là mình sẽ đi trở về, không phải bò trở về?"
"Báo cáo huấn luyện viên, vết thương trên người tôi nhẹ không, trọng thương không rời chiến trường! Ngải Tiểu Tiểu không phải thứ hèn nhát." Cho dù nhếch nhác ngã sấp xuống đất, Ngải Tiểu Tiểu vẫn một thân ngông nghênh. Trong lòng, cũng đã đem Kỳ Tuấn mắng một trận sảng khoái! Là ai nói cái tên khốn kiếp này đoan chính ngay thẳng còn là một quân nhân gương mẫu, là ai nói cái tên khốn kiếp này lãnh khốc vô tình! Tất cả trên người anh ta đều là thối… thối… thối.
Má nó! Dám khi dễ một tiểu cô nương kiệt sức sao, anh chính là một tên ác ôn, một Đại Ác Ma!
"Cho cô mười giây để suy nghĩ, là bò trở về hay để tôi ôm trở về, hoặc là cô lựa chọn sẽ tiếp tục qua đêm tại cánh rừng này?" Bướng bỉnh như thế! Ừ, xem ra trước khi lấy về, anh phải dạy dỗ một phen.
Đôi tay Ngải Tiểu Tiểu dùng sức xé rách những cây cỏ nhỏ bên cạnh, bướng bỉnh cắn môi. Cô tình nguyện ở lại cả đêm trong rừng, cũng không cần cầu xin cái người đàn ông khốn khiếp kia thương tình.