Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Editor: Tư Tư

Hai người tìm một khoảng yên tĩnh trên sân cỏ, dừng lại một lát biến điểm tâm thành bữa cơm dã ngoại.

“Huấn luyện viên Kỳ. . . . . .” Ngải Tiểu Tiểu thấy không khí hiện tại cũng
không tệ lắm, cô nên nói chuyện với Kỳ Tuấn. Xem như tối hôm qua là một
sai lầm xinh đẹp, nhưng họ luôn tiếp thu và học tập, để tránh sau này
lại tái phạm!

“Lúc không có người khác, em có thể gọi tên tôi.”
Giọng nói kia dường như có bao nhiêu cưng chiều, Ngải Tiểu Tiểu vừa nghe lại có chút tức giận, “Không cần, tôi cảm thấy xưng hô là huấn luyện
viên Kỳ rất dễ gọi.” Cô trực tiếp cự tuyệt.

Ánh mắt của Kỳ Tuấn
vốn là dừng lại trên đồ ăn, nghe vậy liền ngước mắt nhìn Ngải Tiểu Tiểu, ánh mắt sắc bén, “Em cảm thấy cách gọi đó thích hợp với quan hệ của
chúng ta hiện tại sao?”

“Sao không thích hợp?” Ngải Tiểu Tiểu
không biết sợ quay đầu lại, “Thật là không sao hiểu được, chúng ta trừ
huấn luyện viên và đội viên thì còn quan hệ gì?”

“Ngải Tiểu Tiểu, đầu em bị lừa đá sao.” Lúc này Kỳ Tuấn chợt nhớ lại một câu danh ngôn
của Lã Thiên Minh, mắt nhìn Ngải Tiểu Tiểu ở đây như nhìn một tên ngốc,
“Chúng ta tay cũng nắm rồi, hôn cũng nhận, cơm cũng ăn cùng nhau.

Thậm chí vì chuyện này mà bị nhốt lại, em còn nói chúng ta không có quan
hệ!” Trong thế giới của Kỳ Tuấn ‘làm’ vĩnh viễn quan trọng hơn so với
‘nói’, nên anh đối với Ngải Tiểu Tiểu cũng vậy, trước tiên sẽ đem tất cả biến thành sự thật, sau đó Ngải Tiểu Tiểu liền như nước chảy thành sông trở thành người phụ nữ của anh.

Cho dù trong lòng cảm thấy như

thế sẽ có chút thua thiệt cho Ngải Tiểu Tiểu, nhưng thế sẽ chỉ làm anh
đối với cô càng dịu dàng hơn, lại quyết không cho phép bị cự tuyệt.

Huấn luyện viên thối, đây là lí luận của anh sao? Trong cơn giận dữ, pằng,
Ngải Tiểu Tiểu quăng chiếc đũa trên tay xuống đất, “Kỳ Tuấn, đầu anh mới là lừa đá đấy? Rõ ràng đều là anh liên tục khi dễ tôi, tôi đều là bị
động, thế nào lại thành chúng ta có quan hệ? Tôi cho anh biết, chúng ta
không có —— quan —— hệ! Lúc trước không có, bây giờ không có, sau này
lại càng không có!”

Ngải Tiểu Tiểu hét xong, lập tức đứng dậy
quay đầu bước đi. Cùng anh, cô căn bản không có biện pháp giao tiếp.
Người đàn ông thối, tự cao tự đại, cô không bao giờ muốn nhìn thấy anh
nữa.

“Vậy tối hôm qua thì sao?” Bỗng nhiên sau lưng vang lên một giọng nói trong trẻo lạnh lùng.

Sống lưng Ngải Tiểu Tiểu cứng đờ, làm cho giọng nói của mình còn trong trẻo lạnh lùng hơn, “Đó chẳng qua là một sai lầm!”

“Nhưng tôi không cho rằng đó là một sai lầm, nếu em nhất thời không chấp nhận
được, tôi có thể cho em thời gian nửa tháng, suy nghĩ thật kỹ.” Kỳ Tuấn
vẫn nói một cách chầm chậm, không nhanh không chậm như trước.

“Không cần! Bây giờ tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng.” Ngải Tiểu Tiểu phất tay một
cái, không có quay đầu lại. Trò chơi của anh, cô không chơi nổi, cho nên từ lúc vừa bắt đầu, cô sẽ không tham gia vào, tuyệt đối không!

Ánh sáng mặt trời vì hình dáng mảnh khảnh của cô dát lên một lớp viền vàng, Kỳ Tuấn nở nụ cười nhìn cô. Cho cô thời gian nửa tháng là vì giữa họ có chút chướng ngại cần làm rõ, tiểu nha đầu, em cho rằng tôi thật sự
buông thả em sao? Đặc biệt sau nửa tập trước mất hồn vào tối hôm qua,
anh không thể đợi được nửa tập còn lại!


Nhưng mà, với tính cách
cầu toàn khắc nghiệt của anh, anh sẽ khiến nửa tập sau yên lặng này,
trình diễn vào thời khắc tuyệt vời nhất. Cho nên bây giờ là lúc anh quét sạch tạp âm

Nghĩ vậy, Kỳ Tuấn thong thả đứng dậy, đem đồ ăn còn
dư lại của họ cho vào một túi to, ném vào thùng rác. Sau đó giơ cổ tay
lên, nhìn đồng hồ. Từ đây đến giờ tập hợp vẫn còn dư chút thời gian.

Vừa vặn, anh có thể lợi dụng khoảng thời gian này đi làm chút chuyện, nghĩ
đến, anh đã nhanh chân bước về phía phòng làm việc của thủ trưởng.

“Chào huấn luyện viên Kỳ!”

“Chào thượng tá Kỳ!”

Trên đường đi thỉnh thoảng có người chào hỏi anh.

Đi tới trước phòng làm việc của ủy viên chính trị, bước chân của anh bỗng
nhiên dừng lại. Anh nghe được giọng nói vô cùng rõ ràng của ủy viên
chính trị Phó.

“Ôi chao, ông thủ trưởng à, ông cứ yên tâm đi, tôi đã giam tiểu nha đầu kia rồi, hai mươi bốn giờ ạ!”

“. . . . . .”

“Ông yên tâm, ông thủ trưởng, nếu cô ta khăng khăng không chịu chia tay với
Tuấn, tôi sẽ lập tức khai trừ cô ta khỏi căn cứ. . . . . .”


“. . . . . .”

“Cô nhi viện Dục Vinh? Vâng vâng, nếu thật sự không được, chúng ta sẽ dùng
đến quân cờ này. Tôi hiểu, chúng ta không phải lấy quyền đè người, chỉ
là dọa cô ta một chút thôi. . . . . .”

Bàn tay nắm lấy tay cầm
cửa đột nhiên dừng lại, thì ra bọn họ định đối phó với Ngải Tiểu Tiểu
như vậy. Nếu nha đầu kia bị khai trừ nhất định sẽ tức điên lên, nếu cô
nhi viện Dục Vinh không còn, cô nhất định sẽ đau lòng đến chết.

Mỗi một thứ đều đủ để hủy diệt cô! Thật không hổ là Tổng Tư Lệnh từng thống lĩnh ba quân*, mỗi một bước ông đều tính toán tỉ mỉ. Là anh đã quá xem
thường chuyện này. Lông mày Kỳ Tuấn nhíu lại, xem ra anh phải mau tìm cơ hội điều Ngải Tiểu Tiểu về chiến đội đặc biệt của mình, chỉ có dưới đôi cánh của mình, anh mới có thể bảo vệ cô một cách chu toàn mà thôi.

*ba quân: lục quân, không quân, hải quân.

Còn về cô nhi viện Dục Vinh, anh chỉ có thể ra tay trước để chắc chiếm được phần thắng!

Hừ, nếu ông già kia hi vọng anh và ông ta âm thầm so thủ đoạn như vậy, anh đương nhiên sẽ dốc hết sức tiếp chiêu!

Xem ra, phải lạnh nhạt với tiểu nha đầu kia một thời gian ngắn. Chỉ là,
hình như đó vừa đúng lúc hợp tâm ý của tiểu nha đầu kia. . . . . .

Nghĩ đến đây, chân mày Kỳ Tuấn không có giãn ra xoay người rời khỏi văn
phòng làm việc. Vừa đi đến cánh cửa hình vòm thì thấy một binh lính nhỏ
truyền tin vội vã chạy tới, anh lập tức lách ra sau bức tường.

Binh lính truyền tin hốt hoảng chạy đến, chỉ chốc lát, anh liền nghe được
tiếng gào thét như sấm của phó ủy viên chính trị truyền đến, “Cái gì?
Cậu nói Ngải Tiểu Tiểu tự ý rời khỏi phòng tạm giam! Quả nhiên đã bị ông thủ trưởng đoán trúng, nha đầu này không phải hiền lành. Đi, lập tức đi bắt cô ta cho tôi. . . . . .”

Kỳ Tuấn vừa nghe đến đây lập tức sải bước rời đi.

Từ sớm tổ Kỳ Tuấn đã định sẽ tham gia huấn luyện mô phỏng chiến đấu trên

đường phố, rồi tạm thời phải đổi thành nhảy dù. May mắn nhảy dù được dự
bị hoàn thành từ trước, tạm thời sửa đổi cũng không ảnh hưởng gì tới
việc huấn luyện.

Mười hai đội viên chia ra ngồi trong hai máy bay trực thăng. Đội viên đã lên máy bay xong, Kỳ Tuấn là người cuối cùng
bước lên máy bay. Lúc này, một chiếc xe Jeep quân sự phóng như tên bắn
đến, ngăn cản trước máy bay trực thăng.

“Máy bay lập tức ngừng bay, Kỳ Tuấn, cậu lập tức đi đến trước mặt tôi!” Phó Lâm Học đứng ở trước xe Jeep gào thét.

Kỳ Tuấn nhảy xuống khỏi máy bay, thong thả bước đến trước mặt ông, cung
kính chào theo nghi thức quân đội: “Ủy viên, có dặn dò gì?”

“Ngải Tiểu Tiểu đâu? Cậu đem cô ta giấu ở đâu rồi? Cậu có biết tự ý thả cô ta khỏi phòng tạm giam là vi phạm kỷ luật quân đội không?” Sắc mặt Phó Lâm Học tái xanh, ông không ngờ cuối cùng lại tra được là Kỳ Tuấn tự mình
thả Ngải Tiểu Tiểu đi, bọn họ làm như vậy, rõ ràng là muốn ông làm việc
xấu, ông vốn muốn tha cho bọn họ một lần.

“Ủy viên, lúc ban đầu
căn cứ thuê tôi đến đây đảm nhận việc giảng dạy, tôi nhớ rõ chúng ta có
giao hẹn ba điều.” Kỳ Tuấn không nhanh không chậm nói.

Phó Lâm
Học không nhẫn nại đáp, “Tôi biết chứ, Ngải Tiểu Tiểu có quan hệ gì với
chuyện đó. Nhưng tôi không đồng ý cậu câu kết làm bậy cùng đội viên nữ
!”

“Nhưng ngài đã đáp ứng rồi, bất kể là nguyên nhân gì, cũng
không được làm phiền việc huấn luyện của tôi. Hôm nay chúng tôi tiến
hành huấn luyện nhảy dù, mười hai đội viên một người cũng không thể
thiếu, bởi tôi không thể vì một trong số bọn họ mà tiến hành huấn luyện
lại một mình!”

Giọng nói của Kỳ Tuấn nhẹ nhàng mà đầy lý lẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận