“ Tiêu Thần, giúp em lấy muối qua đây với.
” Lâm Hạ vừa dùng cái xẻng xào rau, vừa nói với Tiêu Thần.
Tiêu Thần đem hũ muối đưa qua đấy, lại lấy một cái khăn bông ướt lau mặt cho Lâm Hạ.
Lâm Hạ xoay đầu qua cười cười với anh, cầm cái chén ở bên cạnh lên đem thức ăn ở trong nồi bày ra.
“ Anh vào trong kia nghỉ ngơi chút đi, một mình em ở đây là được rồi.
” Lâm Hạ nói.
Tiêu Thần không có đi, mà là từ phía sau ôm lấy cô, đầu gác lên bả vai của cô: “ Bà xã, sau này nếu anh có ở nhà, thì em nấu ăn, anh sẽ ở bên cạnh đưa đồ cho em.
”
Sắc mặt Lâm Hạ ửng đỏ, nhất thời vẫn chưa quen với cách xưng hô này, nhưng sự ngọt ngào lại từ trong tim xoẹt qua.
“ Nấu ăn rất đơn giản, anh không cần giúp em cũng được.
”
Tiêu Thần xoay đầu ngậm lấy vành tai của cô, hơi thở nóng rực phả vào trong tai của cô.
“ Bà xã, anh thích giúp em.
”
Lâm Hạ vặn vẹo đầu nhỏ, trong lòng có chút bối rối, Tiêu Thần từ lúc nào lại nhiệt tình đến thế vậy? Còn gọi cô là bà xã tận mấy lần nữa.
Cảm giác thật kỳ quái nha.
“ Tiêu Thần, anh chịu kích thích rồi à?”
Tiêu Thần đang liếm vành tai của cô chợt run rẩy bàn tay, thân thể cứng đờ, anh tựa hồ nghe thấy âm thanh nghiến răng.
“ Em nói xem?” Tay từ dưới vạt áo của cô lẻn vào trong, phủ lên hai con thỏ trắng nhỏ của cô.
Lâm Hạ dùng khuỷu tay đấm anh một cái, sắc mặt đỏ như máu, “ Bên ngoài còn có người đấy, anh đừng như thế.
” Nói xong liền dùng tay đem đôi tay của anh từ trong áo lôi ra ngoài.
Tiêu Thần làm sao có thể chịu sự điều khiển của cô chứ, tay vừa thu lại anh liền xoay đầu của cô qua hôn lên đấy, hút lấy đôi môi hồng nhuận của cô, hút hết nước bọt ngọt ngào của cô.
Đang muốn tiến thêm một bước nữa, bên tai chợt truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.
Tiêu Thần dư quang quét đến một bóng lưng, khóe môi hơi cong lên cơ hồ không thể nhìn thấy.
Lúc buông ra, Lâm Hạ đã ngây ngốc luôn rồi, cô mở to đôi mắt nhìn Tiêu Thần, trong con ngươi tràn ngập hơi nước óng a óng ánh.
Tiêu Thần nhìn đến động tình, tay ma sát lên bờ môi của cô, xém chút nữa lại muốn hôn lên.
“ Lâm Hạ, em nấu ăn đi, anh đi ra ngoài trước.
” Anh sợ bản thân mình không khống chế được, cho nên đi ngay ra ngoài.
Lâm Hạ ngây ngốc mà gật đầu, cho nên khi vết ửng đỏ trên mặt tan bớt đi mới bắt đầu cầm cái xẻng nấu ăn lên.
Lúc Tiêu Thần đi đến phòng khách, Đường Học Khiêm vẫn còn đang khóc lóc, trên mặt tựa hồ còn có thêm hai hàng ‘nước mắt’, đang bị Tiêu Nguyệt Nhi làm hại đến muốn tự tuyệt.
Anh một mạch đi thẳng về phía những người bạn cùng phòng của Lâm Hạ bên kia, cười cười nói: “ Đây chính là cách thức tiếp xúc từ trước đến giờ của bọn họ, mong mọi người đừng cảm thấy xa lạ, cứ xem như ở nhà mình là được rồi.
”
Lăng Nguyệt Nguyệt nhìn anh gật gật đầu.
Âu Dương Tuyết rất tự nhiên, thấy Tiêu Thần đi đến đây, vui vẻ mà hỏi: “ Anh trai quân lính này, anh là bạn trai của Lâm Hạ sao?”
“ Chính xác mà nói, phải gọi là chồng chưa cưới.
”
Thân thể của Tạ Thiếu Dương chấn động một phe, sắc mặt trắng bệch mà cúi thấp đầu xuống.
“ Waa! Chồng chưa cưới, Lâm Hạ còn nhỏ thế mà đã đính hôn rồi, hơn nữa chồng chưa cưới lại còn đẹp trai thế này, vận khí tốt thật đấy!” Âu Dương Tuyết đôi mắt sáng bừng lên, con ngươi nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần lộ rõ vẻ kinh diễm.
Khóe môi Lăng Nguyệt Nguyệt giật giật, giải thích nói: “ Tính cách của Tiểu Tuyết chính là thế này, gặp phải chuyện gì cũng đều kinh ngạc, hy vọng anh đừng thấy xa lạ nhé.
”
“ Tớ mới không có, tớ là nhìn thấy soái ca mới như vậy thôi nha!”
Mọi người: “ …… ”
Đường Học Khiêm đi đến trước mặt Âu Dương Tuyết, nước mắt nóng hổi ngập tràn khóe mắt chợt nắm lấy tay của cô ấy: “ Người đẹp Tiểu Tuyết, hai chúng ta thực sự quá giống nhau rồi, tôi cũng giống như em vậy đấy.
”
“ Anh cũng là nhìn thấy soái ca mới như thế?”
Chân mày Đường Học Khiêm giật giật: “ …...không, tôi là nhìn thấy mỹ nữ mới như vậy.
”
“ Ồ, khó trách từ sau khi tôi đến đây anh thỉnh thoảng hay huýt sáo, bây giờ thì tôi đã biết tại sao rồi.
”
Đường Học Khiêm: “ …… ”
Nhìn thấy anh ta bị cứng họng, Tiêu Nguyệt Nhi xém chút nữa cười lớn ba tiếng.
Cô ấy ôm lấy cánh tay của Cố Quảng Tuyên, cười trên nỗi đau của người khác mà nói: “ Đường Học Khiêm, có phải sắp bị nội thương rồi không?”
“ Tiêu Nguyệt Nhi cô chính là cười trên nỗi đau của người khác!”
Cho đến khi cơm canh đầy bàn Đường Học Khiêm vẫn còn phẫn nộ không thôi, anh ta tốn biết bao nhiêu sức lực mới từ nước ngoài quay trở về đây, kết quả vừa mới quay về liền bị thương khác làm tổn thương đến thương tích đầy mình, đây là không phải là hãm hại người khác sao?
Nhưng mà, sau khi ăn được một miếng thức ăn thì cơn phẫn nộ ở trong lòng anh ta ‘xoẹt xoẹt xoẹt’ toàn bộ đều bay mất hết rồi.
Anh ta giơ đũa ra mỗi một món đều thử một lần, chấn kinh mà nói: “ Lâm Hạ, những món này toàn bộ đều do cô làm à.
”
“ Ừm, đúng vậy.
”
Âu Dương Tuyết ánh mắt lấp lánh mà nhìn vào Lâm Hạ: “ Lâm Hạ, ngon quá đi, cậu làm kiểu gì thế?”
Lăng Nguyệt Nguyệt cùng Tưởng Duệ cũng phụ họa theo: “ Đúng thật không tệ, so với những đầu bếp lớn của mấy khách sạn cao cấp kia phải nói là một chín một mười nha.
”
Tiêu Nguyệt Nhi đắc ý mà cười nói: “ Hi hi hi, tôi ở đây phải nói là thường xuyên được ăn những món mà Lâm Hạ làm, thật hạnh phúc, mọi người cứ ngưỡng mộ đố kỵ ghen ghét đi.
”
Đường Học Khiêm chớp chớp mắt phượng nhìn Tiêu Thần, “ Tiêu Thần à, đem Lâm Hạ nhà cậu cho tôi mượn vài ngày đi, tôi muốn cô ấy nấu cơm cho tôi.
” Nói xong anh ta lập tức hối hận rồi, ham muốn chiếm hữu của tên này so với Lục Chi Hàng năm đó phải nói là ngang ngửa nhau, tuy rằng là nói đùa, nhưng mà đùa kiểu này, căn bản chính là đang nhổ lông trên đầu hổ mà.
Ánh mắt lạnh như dao của Tiêu Thần bay vèo qua đấy, Đường Học Khiêm lập tức ngồi ngay ngắn lại.
Tiêu Nguyệt Nhi ‘ha ha’ bật cười lên: “ Đường Học Khiêm à, tôi nghe nói gần đây anh thường hay đi cùng với một người phụ nữ, sao thế, cô ta không làm cơm cho anh à?”
Đường Học Khiêm bĩu bĩu môi: “ Con hổ mẹ Sở An Vân kia nếu như chịu làm cơm cho tôi thế thì mặt trời mọc ở đằng Tây mất.
”
Tiêu Thần nhíu chặt chân mày, cái tên ‘Sở An Vân’ này tựa hồ có chút quen tai, “Đường Học Khiêm, Sở An Vân mà cậu nói có phải là đồng nghiệp của Sở Sở ở trường tiểu học Quốc tế không?” Nói xong liền chu đáo gắp cho Lâm Hạ ít thức ăn ở cách xa cô, mọi người đang ngồi ở đây đều nhìn đến tủi thân không thôi.
“ Đúng, chính là cô ta!”
Tống Sở Sở? Lâm Hạ yên lặng mà gãy từng hạt cơm, tai lắng nghe lời nói của bọn họ.
Lúc ở bệnh viện nhìn thấy Tống Sở Sở, cô cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả Triệu Ngưng Ngọc cùng Hứa Nhược Nhược, nhưng điều khác biệt chính là, Triệu Ngưng Ngọc cùng Hứa Nhược Nhược đẹp đến trông giống yêu tinh, còn Tống Sở Sở lại là trong yêu có mang theo tiên khí.
Tiêu Thần gác đôi đũa xuống, nghiêm túc nói: “ Đường Học Khiêm, bình thường cậu chơi thế nào tôi đều không muốn nói một câu, nhưng đừng động đến người bên cạnh Sở Sở, cú đấm của Lục Chi Hàng cậu chịu không nổi đâu.
”
“ Đúng đúng đúng! Tôi nào dám động đến Sở An Vân, cú đấm của cô ta tôi còn chịu không nổi nữa, huống hồ gì là Lục Chi Hàng yêu vợ như mạng, yên tâm đi, tôi có chừng mực.
”
Cố Quảng Tuyên cười nhẹ một tiếng: “ Nếu như cậu có thể ở trước mặt Tống Sở Sở nói với cô ấy thêm vài lần Lục Chi Hàng yêu vợ như mạng, cậu ta nhất định ngày ngày đều đem cậu ra dạy dỗ.
”
“ Sao thế, Tống Sở Sở vẫn chưa tha thứ cho Lục Chi Hàng à?” Tiêu Thần ngạc nhiên, mấy hôm trước lúc ở trong bệnh viện hai người bọn họ tốt đẹp giống như hai đứa trẻ liền thể vậy, sao lại như thế được chứ.
Đường Học Khiêm chen lời: “ Một người phụ nữ có thể có bao nhiêu lần tám năm, Tống Sở Sở lại chờ đợi Lục Chi Hàng tận tám năm, tuy rằng không nói tha thứ cho cậu ta, nhưng nút thắt ở trong lòng là rất khó để mở ra.
”
Trong lòng Lâm Hạ chấn kinh, người phụ nữ nhìn vào trông vô cùng tốt đẹp ấy đã đợi một người đàn ông tận tám năm?! Rốt cuộc tình yêu sâu đậm đến cỡ nào mới có thể khiến một người phụ nữ vứt đi thanh xuân không oán hận không hối tiếc mà chờ đợi một người đàn ông tận ngần ấy năm.
Cô xoay đầu qua nhìn vào Tiêu Thần, nếu như có một ngày, Tiêu Thần cũng muốn để cô đợi tám năm, thế thì, cô có nguyện ý chờ đợi không.
Đáp án, là nhất định.
Thực ra Lâm Hạ không hiểu, Tống Sở Sở chờ đợi không chỉ đơn giản là tám năm như thế.
“ Tám năm?” Âu Dương Tuyết nhét một miếng sườn sốt chua ngọt vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “ Nếu như có một người đàn ông bắt tôi đợi tám năm, tôi nhất định lập tức đá anh ta đi, tám năm sau tôi đã trở thành một người phụ nữ quá tuổi gả chồng mất rồi!”
Lăng Nguyệt Nguyệt hiếm khi có một lần lên tiếng phản đối: “ Điều này phải xem có đáng hay không đã, nếu như người đàn ông ấy đáng để bạn chờ đợi, thế thì cho dù có đợi đến khi quá tuổi gả chồng cũng là cam tâm tình nguyện.
”
Tưởng Duệ cũng phụ họa: “ Đúng đó, phải xem anh ta là tiểu thụ hay là tiểu công đã.
”
Mọi người: “ …..
”
Trong khi đó, trừ Tạ Thiếu Dương ra thì những người khác ai nấy cũng đều rất vui vẻ, cậu ta vẫn luôn nghĩ đến câu nói vừa nãy của Lâm Hạ, cùng với cảnh tượng mà cậu ta đã nhìn thấy trong phòng bếp.
Cậu ta nhìn ra được, Lâm Hạ rất yêu người đàn ông đó, còn người đó tất nhiên cũng rất yêu cô.
Thì ra, mấy năm cấp ba Lâm Hạ căn bản không có yêu đương, anh chỉ là không có xuất hiện mà thôi, Lâm Hạ từ đầu tới cuối đều không có lừa gạt qua bất kỳ ai, là người khác không tin cô mà thôi.
……….
Ăn xong mấy người bọn họ liền quay trở về trường học, căn nhà trong một lúc mà có nhiều người đến như vậy, rõ ràng tương đối chật chội, bọn họ cũng ngại ở lại quá lâu, cũng liền cùng nhau nói tạm biệt.
Buổi chiều Lâm Hạ không có tiết, sau khi rửa chén xong cô cảm thấy có chút buồn ngủ liền đi vào phòng ngủ nghỉ trưa.
Vừa nằm xuống, Tiêu Thần cũng mở cửa đi vào, nằm ở sau lưng cô ôm chặt lấy thân thể của cô.
“ Tiêu Thần, Tống Sở Sở mà anh nói kia rốt cuộc là có chuyện gì thế?” Lâm Hạ đột nhiên nằm ở trong lòng hỏi.
Tiêu Thần sờ sờ đầu mũi của cô, cười cười nói: “ Năm đó lúc anh đề xuất muốn đi làm lính, người muốn đi cùng anh gồm có Quảng Tuyên, Học Khiêm còn có Lục Chi Hàng, nhưng khi ấy Tống Sở Sở không không ý, thậm chí lấy việc chia tay ra uy hiếp, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn đi.
Trong hai năm đầu tiên, bọn họ vẫn sẽ liên lạc với nhau, Tống Sở Sở cũng tha thứ cho cậu ấy rồi, nhưng sau này, Lục Chi Hàng đột nhiên biến mất, cậu ấy không liên lạc với bất kỳ ai, bao gồm cả Tống Sở Sở.
”
Lâm Hạ nhíu nhíu mày, cái người Lục Chi Hàng này sao lại như thế chứ.
“ Anh ấy làm như thế có phải bởi vì không đủ thích Tống Sở Sở không, nếu không sẽ không làm chuyện quá đáng đến như thế.
”
“ Không.
” Tiêu Thần nhẹ giọng bật cười lên: “ Trên thế giới này tuyệt đối sẽ không tìm được một người nào yêu Tống Sở Sở hơn cả Lục Chi Hàng, Tống Sở Sở sợ là cũng biết nên mới tha thứ cho cậu ấy.
”
“ Anh ấy không có một lời giải thích sao?”
“ Thân là một vị quân nhân, sẽ gặp phải rất nhiều chuyện tuyệt mật, có những thứ không thể giải thích với bất kỳ một ai.
” Tiêu Thần ôm chặt cô, “ Vật nhỏ à, sao em lại có hứng thú với chuyện của bọn họ thế hả?”
“ Lúc ở bệnh viện kia em đã cảm thấy Tống tiểu thư vô cùng xinh đẹp, người theo đuổi cô ấy cũng nhất định rất nhiều, cho nên em chính là muốn biết cô ấy rốt cuộc bởi vì điều gì mà nguyện ý buông bỏ biết bao cơ hội để chờ đợi một người không có bất kỳ tin tức nào.
”
“ Chuyện của hai người bọn họ rất phức tạp vài câu nói e là nói không rõ được, ngủ đi.
”
“ Ừm.
”
Lâm Hạ nhắm mắt lại, cảm thấy bản thân mình so với Tống Sở Sở kia còn may mắn hơn nhiều, ít nhất người cô yêu lúc này đang ngủ ở bên cạnh cô, cô gặp phải nguy hiểm anh sẽ là người đầu tiên xuất hiện ở bên cạnh cô.
Tiêu Thần cúi đầu xuống, nhìn thấy Lâm Hạ hạnh phúc mà khóe miệng cong lên, anh không phải Lục Chi Hàng, cô cũng không phải Tống Sở Sở, cho nên, bọn họ so với họ càng hạnh phúc hơn.