Chương trình dạy học của năm nhất tương đối ít, những thứ cần học đều là những điều cơ bản, hoàn toàn không có ăn khớp với chuyên ngành.
Nhưng năm hai lại hoàn toàn không phải thế, bài chuyên ngành càng lúc càng nhiều lên, những thứ phải học cũng tương đối thực chất.
Bởi vì chương trình dạy học tương đối dày đặc, bình thường lúc Tiêu Thần không có quay về chung cư, Lâm Hạ cũng sẽ không thường đến đó, một tuần đại khái sẽ đến tầm một hai lần, mà cơ hội đi đến chỗ của Tiêu Thần lại càng ít hơn nữa.
Mấy ngày nay, Tiêu Nguyệt Nhi thường hay ở bên tai cô than vãn thức ăn của căn tin quá tệ, muốn Lâm Hạ mua đồ về nhà nấu cho cô ấy vài bữa thật ngon, mấy ngày trước Lâm Hạ đều tương đối bận rộn, hôm nay mới có thời gian rảnh rỗi.
Nhưng lúc vừa ra khỏi cổng trường học, cô đang muốn đi đến chợ thực phẩm ở bên ngoài trường để mua ít thức ăn tươi mới, nhưng đột nhiên lại nhận được điện thoại của Tiêu Nguyệt Nhi, khẩu khí của cô ấy có chút gấp gáp.
“ Lâm Hạ, cậu mau đến quán bar Trường Thắng đi.
”
“ Làm sao thế?”
Tiêu Nguyệt Nhi nhìn vào người đang ngồi trên ghế sô pha, thở dài một hơi, “ Hứa Nhược Nhược xảy ra chuyện rồi.
”
“ Xảy ra chuyện gì rồi?”
“ Cậu đến rồi nói sau.
”
Lâm Hạ trước giờ chưa từng nghe thấy giọng nói của Tiêu Nguyệt Nhi nghiêm túc như thế này, tuy rằng cô ấy đối với Hứa Nhược Nhược không có quá nhiều cảm tình, nhưng trong lòng vẫn có chút lo sợ bất an.
Cô bắt một chiếc taxi, sau mười phút liền đến quán bar Trường Thắng.
Vào một khắc mở cửa phòng bao ra, Lâm Hạ nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô cả đời khó quên.
Lâm Hạ từ nhỏ đã lớn lên tại nông thôn, người ở đó đều rất lương thiện tốt đẹp, không cần biết là người hay là vật.
Một số chuyện xảy ra trong phim điện ảnh cô chỉ xem lướt qua rồi thôi, rất ít khi để tâm đến.
Nhưng cô không ngờ được rằng, những chuyện tưởng rằng chỉ xảy ra trong phim điện ảnh thế mà lại xảy ra bên cạnh cô, hơn nữa còn khiến cô nhìn thấy một mặt đáng thương đau khổ của người bị hại.
Đã từng có một khoảnh khắc, cô rất hận Hứa Nhược Nhược, đồng thời hận không thể khiến cô ta đi chết, nhưng vào một khắc nhìn thấy Hứa Nhược Nhược ở trong quán bar, cô phát hiện cơn hận ở trong lòng bản thân mình đột nhiên tan thành mây khói, thay vào đó chính là sự đồng cảm từ nơi nội tâm thâm sâu dâng trào mà đến.
Thì ra, cơn hận thù của cô lại nhỏ bé không đáng kể đến như thế.
Lâm Hạ chao chao đảo đảo đi đến trước mặt cô ta, Hứa Nhược Nhược ở trước mắt, quần áo ngổn ngang, không, phải nói là, toàn thân chỉ có vài mảnh vải rách rưới che đậy lên, lên cả bộ phận quan trọng cũng không che được hết.
Hơn nữa, da thịt bị lộ ra bên ngoài bị từng lớp từng lớp chất dịch nam tính màu trắng phủ đầy lên, trên người khắp nơi đều là những vết xanh tím.
Đặc biệt là bầu ngực bị cắn đến rỉ cả máu.
Hứa Nhược Nhược mà cô quen biết, vốn dĩ là một đóa hoa kiều diễm đến cực hạn, nhưng Hứa Nhược Nhược của hiện tại, lại giống như một thân cây già cỗi bị tàn phá, tựa hồ chỉ cần lắc lư nhẹ thôi, liền có thể chôn vùi trong đất vàng.
Lâm Hạ nhìn lấy Tiêu Nguyệt Nhi, cô ấy nhè nhẹ mà lắc lắc đầu
“ Vừa rồi tớ nhìn thấy Hứa Nhược Nhược bị một đám đàn ông đưa vào trong quán bar này, tớ vốn dĩ muốn đi theo vào, nhưng lại bị bảo an chặn lại, sau đó lúc tớ vào được rồi, thì đã biến thành thế này rồi.
”
“ Nhìn thấy rõ gương mặt của những người đàn ông kia chưa?”
“ Không có, khi đó tớ chỉ lo hiếu kỳ Hứa Nhược Nhược tại sao lại bị đưa vào nơi này thôi, không có nhìn kỹ.
” Tiêu Nguyệt Nhi ảo não nói, tuy rằng cô ấy rất ghét Hứa Nhược Nhược, nhưng lấy thân phận là một người phụ nữ để nhìn vào một cảnh này, cô ấy vẫn là rất đồng cảm Hứa Nhược Nhược, dù gì, loại chuyện này đối với một cô gái mà nói thực sự là quá tàn nhẫn rồi.
Sắc mặt Lâm Hạ nặng nề, từ trong túi xách lấy ra một bịch khăn giấy, rút từng tờ từng tờ ra lau thân thể cho Hứa Nhược Nhược.
Tiêu Thần là người đàn ông duy nhất của Lâm Hạ, những chất dịch này cũng chỉ từng thấy qua của anh, hiện tại nhìn thấy những thứ này của người đàn ông khác, Lâm Hạ cảm thấy rất ghê tởm, có một loại cảm giác buồn nôn từ trong thực quản trào lên.
“ Hứa Nhược Nhuợc.
” Sau khi lau xong, Lâm Hạ cởi áo khoác của mình ra đắp lên người của Hứa Nhược Nhược, cong eo muốn đỡ cô ta đứng lên, “ Tôi đưa chị đến bệnh viện xem thử trước đã.
”
Nghe thấy hai chữ bệnh viện, đôi mắt mông lung của Hứa Nhược Nhược đột nhiên trấn tĩnh trở lại, cô ta ra sức lắc đầu, thân thể giãy giụa theo, quần áo đắp lên cho cô ta cũng rơi xuống nền đất.
“ Không muốn không muốn, chị không muốn đến bệnh viện, đừng mà, hu hu hu, chị không đi.
” Hứa Nhược Nhược liều mạng mà lắc đầu, đầu tóc vốn dĩ đã rối loạn lại bay loạn khắp nơi, trong phòng bao u ám này hiện ra vẻ hung hăng lại đáng sợ.
Lâm Hạ đột nhiên cảm thấy mũi xót đi, Hứa Nhược Nhược cô từng nhìn thấy trước đây, nên là cao cao tại thượng, đầu tóc gọn gàng một rối một sợi nào, giống một con chim khổng tước kiêu ngạo, nhưng Hứa Nhược Nhược của hiện tại, lại khiến cô có một loại cảm giác muốn khóc.
Cô ta mới 21 tuổi, trong mắt của ba mẹ vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhưng lại gặp phải loại chuyện thế này.
Tiêu Nguyệt Nhi nhẹ nhàng xoay đầu đi, cô ấy đối với Hứa Nhược Nhược đa phần đều là sự ghét bỏ, không giống như Lâm Hạ, cho dù có không thích Hứa Nhược Nhược như thế nào đi nữa cũng vẫn có sự trói buộc của huyết thống, cho nên cho dù có cảm thấy Hứa Nhược Nhược rất đáng thương, nhưng Tiêu Nguyệt Nhi vẫn là không có cách nào thích cô ta được, càng huống hồ, cô ta đã từng làm qua biết bao nhiêu việc quá đáng thế kia.
“ Được được được, chúng ta không đi bệnh viện.
” Lâm Hạ ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô ta, tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô ta.
Dưới sự trấn an của Lâm Hạ, Hứa Nhược Nhược dần dần an tĩnh trở lại, Lâm Hạ cùng Tiêu Nguyệt Nhi đối mắt một cái, hai người cùng nhau dìu Hứa Nhược Nhược ra khỏi quán bar.
Lâm Hạ cùng Tiêu Nguyệt Nhi đưa Hứa Nhược Nhược đi đến căn chung cư ở bên ngoài trường học, căn nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, cho nên trước tiên sắp xếp cho cô ta ở trong căn phòng nhỏ nằm kế bên căn phòng lớn.
“ Lâm Hạ, cậu thật sự muốn để cho cô ta ở đây sao?” Nghĩ rất lâu rồi, Tiêu Nguyệt Nhi cuối cùng cũng nói ra nghi hoặc ở trong lòng mình: “ Cô ta rõ ràng không có đi học ở nơi này, tại sao lại muốn chạy đến nơi này chứ? Cậu không cảm thấy rất kỳ lạ sao?”
Lâm Hạ trả lời: “ Hôm qua chị ta có gửi tin nhắn cho tớ, nói là chị ta có một người chị em tốt hôm nay tổ chức sinh nhật, xa xôi chạy đến đây để chúc mừng sinh nhật bạn của chị ta, hơn nữa chị ta còn bảo tớ đi cùng, khi đó cảm thấy chị ta thật phiền, cho nên không có để ý đến chị ta, không ngờ là……..” Trong lòng cô có chút ảo não, nếu như cô đi rồi, biết đâu chừng sẽ không xảy ra chuyện thế này.
Tiêu Nguyệt Nhi vỗ vỗ bả vai của cô, an ủi nói: “ Cô ta đã làm thế biết bao nhiêu lần rồi, cậu không đi là đúng, ai biết được cậu đi rồi thì có xảy ra chuyện gì hay không, cậu ngàn vạn đừng có tự trách nhé.
”
“ Cho dù có thế nào, lần này tớ thật sự tin tưởng Hứa Nhược Nhược, không ai sẽ lấy loại chuyện này ra để đánh cược, cho dù là Hứa Nhược Nhược cũng thế thôi.
” Lâm Hạ khẳng định mà nói.
Tiêu Nguyệt Nhi gật gật đầu: “ Nhìn dáng vẻ vừa rồi của cô ta, đúng thật không giống như gạt người, nhưng tớ vẫn là có chút không yên tâm, hay là thế này đi, sau này lúc cậu quay về đây hãy gọi thêm tớ, nhớ đó, tớ không đi cùng cậu đến đây thì cậu ngàn vạn đừng đến đây một mình, có biết không?”
Lâm Hạ cười nói: “ Tớ nói các cậu sao mà ai ai cũng trông gà hoá cuốc thế hả, Tiêu Thần cũng thế nữa, lúc chuẩn bị đi còn thiên đinh linh vạn dặn dò nói tớ đừng có một mình ra khỏi cổng trường học.
”
“ Tớ nói cho cậu biết, anh trai tớ nhìn người rất chuẩn đấy, cậu nghe anh ấy là chỉ có đúng chứ không có sai.
”
“ Được rồi được rồi, tớ biết rồi mà.
” Lâm Hạ cầm cái giỏ đựng rau lên, nói với Tiêu Nguyệt Nhi: “ Trước tiên cậu giúp tớ trông chừng chị ta một lát, tớ đi ra chợ mua ít thức ăn.
”
“ Được, thế cậu đi sớm về sớm nhé.
”
Sau khi Lâm Hạ đi, Tiêu Nguyệt Nhi nhìn nhìn cửa phòng của Hứa Nhược Nhược, thấy không có động tĩnh gì hết, cô ấy lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Tiêu Thần.
“ Nguyệt Nhi, có chuyện gì thế?” Trước khi rời đi, Tiêu Thần đặc biệt dặn dò qua nếu như Lâm Hạ có chuyện gì thì phải lập tức gọi điện thoại cho anh, cho nên lúc nhận được điện thoại của Tiêu Nguyệt Nhi, trong lòng anh không khỏi trầm xuống.
Tiêu Nguyệt Nhi đè thấp giọng đem những chuyện này kể cho Tiêu Thần nghe, đồng thời hỏi anh làm sao đây.
“ Hứa Nhược Nhược là chị họ của Lâm Hạ, quan hệ giữa bọn họ có tệ đến thế nào đi nữa thì cũng có quan hệ huyết thống, cho nên Lâm Hạ không thể nào bỏ mặc cô ta không quản.
Nguyệt Nhi, mấy ngày này em cùng Lâm Hạ ra khỏi cổng trường hãy cố gắng đi cùng với nhau, nếu như buổi tối các em muốn ngủ lại chung cư thì tốt nhất là gọi thêm bạn cùng phòng của Lâm Hạ hoặc là bạn cùng phòng của em đi cùng.
Còn nữa là, hãy cố gắng đi đến những nơi đông người.
Anh sẽ nhanh chóng quay trở về.
”
“ Ừm, em biết rồi.
” Tiêu Nguyệt Nhi đã yên tâm trở lại, ý định ban đầu của cô ấy chính là hy vọng Tiêu Thần có thể quay về, cô ấy thực sự không yên tâm với Hứa Nhược Nhược, cứ luôn cảm thấy trong lòng bất an.
Người bất an còn có cả Tiêu Thần.
Anh đem điện thoại đặt lên trên bàn, nghĩ đến Hứa Nhược Nhược, nghĩ đến Triệu Ngưng Ngọc, trong lòng càng lúc càng bất an hơn.