Cố Quảng Tuyên từ lâu đã biết, Tiêu Nguyệt Nhi chính là khắc tinh của anh, chỉ cần là mà cô ấy muốn anh làm, anh trước giờ đều không có cách nào cự tuyệt.
Có lẽ người khác sẽ nói anh không có nguyên tắc, vì một cô gái nhỏ thường xuyên hạ thấp giới hạn của bản thân mình, nhưng không một ai biết, có thể không chút nguyên tắc mà bảo vệ một người như thế này là một chuyện rất đỗi hạnh phúc.
Anh không biết nên đội cái danh xưng gì cho chức vụ người bảo vệ này, chỉ biết, cô ấy vui vẻ, anh sẽ vui vẻ.
Anh vĩnh viễn không có cách nào quên đi, lúc lần đầu tiên anh ôm cô ấy, rõ ràng là một khối thịt vừa nhỏ vừa xấu như thế, thế mà lại cười với anh.
Vào một khắc ấy, nội tâm của anh bị khuấy động sâu sắc.
Biết bao nhiêu giấc mộng ngày đêm, anh đều luôn nương theo nụ cười xán lạn nhất trên thế giới kia mà thức dậy.
Lúc Tiêu Nguyệt Nhi đi được một bước đầu tiên, người đỡ lấy cô ấy là anh, từ đầu tiên cô ấy nói không phải là ‘ba ba ma ma’, không phải là ‘ông nội’, càng không phải ‘anh trai’, mà là chữ ‘Tuyên’.
Lúc đi học, cô ấy thích nhất là ngồi trên yên xe sau của chiếc xe đạp của anh.
Đi thi không đạt tiêu chuẩn, cô ấy sẽ đến tìm anh khóc lóc, thi được thành tích tốt, chuyện đầu tiên cô làm chính là nói với anh.
Không cần biết làm gì, người đầu tiên cô ấy nghĩ đến chính là anh ta.
Tuy nhiên thỉnh thoảng cô ấy sẽ gây phiền phức cho anh, nhưng Cố Quảng Tuyên vẫn vui vẻ tận hưởng.
Sau này Tiêu Nguyệt Nhi bắt đầu thích xem tiểu thuyết quân lữ, yêu thích anh trai quân lính mạnh mẽ dũng cảm, chính vào lúc này, Tiêu Thần cùng người nhà bởi vì muốn đi làm lính mà náo loạn một trận với người nhà.
Vì thế Cố Quảng Tuyên, Đường Học Khiêm, Lục Chi Hàng cùng với Tiêu Thần đã hẹn nhau sẽ cùng đi làm lính, cuối cùng Đường Học Khiêm một mình bị rớt lại, ba người còn lại thuận lợi tiến vào đại đội tân binh của đoàn 431.
Vào hôm đi làm lính, Tiêu Nguyệt Nhi khóc lóc không để anh đi, lôi kéo lấy tay của anh không chịu buông ra.
Anh hỏi cô ấy, rõ ràng thích quân nhân đến thế nhưng tại sao lại không muốn anh đi làm lính.
Tiêu Nguyệt Nhi lúc đó rất ngây thơ mà trả lời: “ Trong tiểu thuyết nói, làm lính là rất cực khổ, hơn nữa thật lâu không được trở về nhà, anh trai Quảng Tuyên anh đi làm lính rồi Nguyệt Nhi không thể nhìn thấy anh nữa.
Hu hu hu, em không muốn không được nhìn thấy anh.
”
Cố Quảng Tuyên xoa xoa đầu của cô ấy: “ Anh trai Quảng Tuyên biến nên mạnh mẽ hơn mới có thể bảo vệ cho em thật tốt có đúng không?”
Nhưng vào ngày anh trở nên mạnh mẽ, anh không phải đi bảo vệ cô ấy, mà là cùng một người phụ nữ khác ngồi trong quán cafe nói nói cười cười.
Khi Tả Tiểu Linh đem tin nhắn gửi cho cô ấy, sợi dây được gọi là lý trí ở trong đầu của cô ấy mạnh mẽ đứt lìa ra.
Cô ấy không quan tâm tiếng la mắng của thầy giáo ở phía sau, đứng lên xông ra ngoài.
Khi lúc cô nhanh chóng chạy đến, người phụ nữ xem mắt cùng Cố Quảng Tuyên vừa hay đang hỏi anh số điện thoại, trước khi anh nói số điện thoại ra Tiêu Nguyệt Nhi đã ôm lấy bụng mình ngồi xổm xuống đất, “ Anh trai….Quảng…..Tuyên…..
”
Nghe thấy giọng nói của Tiêu Nguyệt Nhi, Cố Quảng Tuyên vui mừng mà xoay đầu lại, khi nhìn thấy cô ấy sắc mặt trắng bệch ngồi xổm trên đất, trong lòng anh đột nhiên siết chặt, bước vài bước đi đến trước mặt cô ấy, sờ sờ khuôn mặt của cô, gấp gáp mà hỏi: “ Nguyệt Nhi, làm sao thế?”
“ Đau bụng……” Nói xong, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, rơi vào lòng bàn tay của anh ta, làm bỏng cả trái tim của anh ta.
“ Ngoan, bây giờ anh đưa em đi bệnh viện.
” Cố Quảng Tuyên một phát ôm cô ấy lên chạy ngay ra ngoài, đến cả một cái liếc mắt cũng đều không cho người phụ nữ kia.
Tiêu Nguyệt Nhi len lén nhìn lấy cô ta, phát hiện sắc mặt của cô ta vô cùng khó coi, đôi tay cầm dao nĩa hơi hơi run rẩy.
Lúc đến bệnh viện, bác sĩ là kiểm tra cho cô ấy, nhưng không phát hiện có vấn đề gì.
Cố Quảng Tuyên không yên tâm, yêu cầu bác sĩ làm một cuộc kiểm tra toàn diện cho cô ấy, cuối cùng kết quả vẫn là như thế.
Lúc trở ra, Tiêu Nguyệt Nhi ‘vô cùng xin lỗi’ mà nói: “ Anh trai Quảng Tuyên, vừa rồi có thể làm em ăn bậy gì đó rồi, cho nên mới đau bụng thế này.
Quấy rầy đến buổi xem mắt của anh, thực sự xin lỗi.
” Nói xong còn ‘áy náy’ mà cúi thấp đầu xuống, nhưng khuôn mặt bị mái tóc dài che đậy lại mang theo nụ cười vô cùng đắc ý.
Cố Quảng Tuyên xoa xoa đầu của cô ấy, cười nói: “ Sau này đừng có ăn đồ bậy bạ nữa, đồ ăn ở bên ngoài không quá sạch sẽ, có muốn ăn thì đến nhà anh bảo mẹ anh làm cho em ăn.
”
Tiêu Nguyệt Nhi ngọt ngào mà gật gật đầu.
Từ sau khi đi làm lính, Cố Quảng Tuyên ít tiếp xúc với phụ nữ nhiều hơn, cho nên mỗi lần về nhà, ba mẹ Cố gia cứ luôn muốn sắp xếp các kiểu cô gái đủ hình đủ dạng đến cùng anh ta xem mắt.
Vì không muốn để ba mẹ lo lắng, anh cũng sẽ luôn đi đến buổi hẹn.
Anh cho rằng đây là điều đương nhiên, nhưng Tiêu Nguyệt Nhi không nghĩ như thế.
Từ sau lần đầu tiên anh đi xem mắt, Tiêu Nguyệt Nhi liền xác định ý nghĩ của bản thân mình, cho nên mỗi lần sau khi quấy nhiễu buổi xem mắt của anh, cô ấy vui vẻ đồng thời lại có chút mất mát.
Vì không muốn để bản thân mình bị loại cảm xúc vô danh này cứ luôn dẫn dắt, cuối cùng vào hôm thi tuyển sinh cấp ba, Tiêu Nguyệt Nhi đã tỏ tình với anh ta.
Cuối cùng cô ấy nhận được không phải là câu trả lời nhiệt tình của Cố Quảng Tuyên, mà vào ngày hôm sau, anh lập tức kết thúc kỳ nghỉ, lái chiếc xe Land Rover màu đen của bản thân mình hoảng loạn mà quay trở về bộ đội.
Hơn nữa từ đó về sau, anh thậm chí cự tuyệt không nhận những cú điện thoại do Tiêu Nguyệt Nhi gọi đến.
Thực ra anh không phải là không thích cô, ngược lại, anh phát hiện lúc Tiêu Nguyệt Nhi tỏ tình với anh, nội tâm thế mà lại dâng lên một khoảng vui mừng như điên, những năm qua anh rõ ràng chỉ là đem Tiêu Nguyệt Nhi xem thành em gái của mình thôi, nhưng tại sao khi nghe thấy cô ấy nói thích anh, anh có một loại xung động muốn đem cô ấy gắt gao ôm vào trong lòng?
Nhất định là làm sai ở đâu đó rồi? Anh làm sao có thể yêu phải một cô gái mà anh vẫn luôn xem là em gái cơ chứ, hơn nữa cô gái ấy, chỉ mới có 16 tuổi.
Cho nên ngày hôm sau, anh đã quay về bộ đội.
Nhưng cũng từ ngày hôm đó trở đi, vẻ kiều diễm của Tiêu Nguyệt Nhi hôm tỏ tình với anh thời thời khắc khắc quanh quẩn trong đầu của anh có xua thế nào cũng không biến mất.
Lúc đêm khuya tĩnh lặng, anh thường hay lấy điện thoại ra, mở những bức ảnh từ nhỏ đến lớn của Tiêu Nguyệt Nhi, ngắm nhìn từng tấm từng tấm, chỉ bất quá, người em gái trong mắt của anh trước đây, hiện tại nhìn thế nào cũng giống như người mình yêu thương sâu sắc từ tận đáy lòng.
Vì thế, Cố đoàn trưởng trước giờ luôn quyết đoán giờ đây lại do dự rồi.
……….
Khi Tiêu Nguyệt Nhi khí thế bừng bừng lại mang chút căng thẳng chạy đi tỏ tình, câu trả lời nhận được chợt là câu ‘anh vẫn luôn xem cô là em gái’ này, cô không cam tâm, ngày hôm sau đến nhà anh tìm anh, nhưng Cố đoàn trưởng sớm đã quay trở về bộ đội rồi.
Cả kỳ nghỉ hè này Tiêu Nguyệt Nhi đều luôn khí thế ỉu xìu, cô ấy thậm chí có chút hối hận tại sao lại vội vã tỏ tình với anh như thế, nếu không cô ấy cũng sẽ không nỗi đến cả gọi điện thoại anh cũng không thèm nghe.
Thành tích của cô ấy vốn dĩ luôn không tốt, lại cộng thêm lúc thi thố còn đang suy nghĩ nên tỏ tình với Cố Quảng Tuyên thế nào, cho nên thành tích thi tuyển sinh cấp ba đều có chút khó coi.
Tiêu Viễn Cường hy vọng cô ấy thuận theo tự nhiên, thi được trường học nào thì học trường học ấy, nhưng Từ Hiểu lại hy vọng cô ấy vào trường học tốt nhất.
Không phải bà ấy xem thường trường học mà cô ấy đậu vào, mà là Tiêu Nguyệt Nhi vốn dĩ đã rất dễ bị lơ là, nếu như đến một trường cấp ba hạng ba, không chắc cô sẽ học thành cái dạng gì nữa đây.
Cho nên kết quả cuối cùng là Tiêu gia tốn hết mấy vạn tệ để cho cô vào được Nhất Trung.
Ban đầu lúc nghe thấy cái tên Lâm Hạ này, là vào hôm lễ khai giảng.
Khi ấy vốn dĩ là phải tổ chức buổi lễ khai giảng, nhưng hiệu trưởng không biết từ đâu có được tin tức nói nhà của Lâm Hạ bởi vì không có tiền trả học phí, hạ thấp bản thân tiến vào Nhị Trung, chỉ muốn có thể miễn học phí để tiếp tục đi học.
Hiệu trưởng khi đó không nói hai lời liền bỏ lại học sinh trong hội trường chạy đến nhà của Lâm Hạ, nhưng Lâm Hạ đã vào Nhị Trung mất rồi, đến học tịch cũng được lưu lại rồi, muốn Nhị Trung thả người thực sự không thể nào, cho nên hiệu trưởng Nhất Trung chỉ có thể xám xịt mặt mũi mà quay trở về.
Khi ấy tin tức ‘Hiệu trưởng Nhất Trung bởi vì Lâm Hạ không thể vào được Nhất Trung mà thương tâm đến cảm mạo’ lan truyền khắp nơi trên bầu trời của trường học, Tiêu Nguyệt Nhi tất nhiên nghe qua danh tiếng của cô.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Hạ, lúc ấy cô ấy cho rằng người học thần trong truyền thuyết kia hóa ra lại___ừm, tầm thường như thế, nhưng nhìn thấy hành vi cử chỉ của cô, khéo léo lễ phép, hoàn toàn không tầm thường.
Cô ấy đối với Lâm Hạ rất có hảo cảm, cô ấy thế mà lại phát hiện, người càng có hảo cảm với Lâm Hạ lại chính là anh trai của cô.
Khi biết được anh trai của cô và Lâm Hạ ở bên nhau, cô ấy tuy rằng nghĩ nằm trong dự liệu, nhưng cũng tương đối chấn kinh.
Bởi vì cô ấy hiểu Tiêu Thần cùng Lâm Hạ, Tiêu Thần bởi vì từng chịu qua tổn thương trong tình cảm, cho nên không dễ chấp nhận thêm một ai khác, về điểm này từ lúc mẹ cô ấy thường xuyên sắp xếp buổi xem mắt cho anh, mà anh đến cả một lần cũng đều không đến buổi hẹn thì cũng biết rồi đó.
Còn Lâm Hạ là một con thỏ trắng hiểu chuyện điển hình, đơn thuần, lương thiện, thành tích lại còn tốt, bất kỳ chuyện gì cũng đều có khả năng xảy ra trên người của cô, ngoại trừ yêu sớm.
Nhưng, cô ấy dự đoán sai rồi……
Cố Quảng Tuyên nhận được điện thoại của Tiêu Thần, nói anh thật không dễ gì mới tìm được một cô gái thích hợp, bảo anh ta quay về cùng anh cùng nhau ăn mừng.
Thấy từ chối không được nên anh mới đồng ý rồi.
Khi nhìn thấy Tiêu Nguyệt Nhi mặc bộ đồng phục trường học cấp ba màu xanh lam, anh thế mà lại có một loại cảm giác đã dường như đã qua mấy đời.
Cô ấy đối với anh vẫn giống như lúc trước, thích gọi anh là anh trai Quảng Tuyên, cũng thích lôi kéo tay của anh, nhưng anh lại tựa hồ không thể giống như trước kia nữa.
Anh vẫn là yêu thương cô, nhưng loại yêu thương này có sự khác biệt rất lớn so với trước đây, lúc ý thức được điểm này, anh vẫn luôn siết chặt gương mặt.
Hôm đó, anh cuối cùng cũng nhìn thấy cô vợ nhỏ của Tiêu Thần, từ vẻ ngoài nhìn vào, là một cô gái rất đơn thuần chất phác, tuy nhiên tuổi tác quá nhỏ, nhưng lại rất hiểu chuyện.
Nhưng bữa cơm này anh ăn rất khó khăn, bởi vì bất cứ lúc nào anh cũng có thể cảm nhận được sự ưu thương từ trong đôi mắt của Tiêu Nguyệt Nhi, nhưng anh lại giả vờ như không biết, mặc cho cô đem sự ưu thương ấy biến trở thành tuyệt vọng.
Tiêu Thần nói: “ Quảng Tuyên, cầu xin cậu lúc nói những lời này có thể đừng dùng biểu tình và ngữ khí ưu thương như thế không? Ai không biết còn tưởng rằng người cậu đang nói chính là người mà cậu yêu đấy.
”
Thực ra lời anh nói chính là lời trong tận trái tim của anh, chỉ cần vừa nghĩ đến Tiêu Nguyệt Nhi không phải là tương lai của anh, anh cảm thấy đau lòng, loại cảm giác này, anh chưa từng có qua.
Khi anh lại lần nữa đi xem mắt sau nhiều năm, Tiêu Nguyệt Nhi cuối cùng cũng chịu không nổi nữa.
Ngày hôm ấy cô uống say đến bét nhè, tìm đến nhà hàng Cố Quảng Tuyên đi xem mắt, khóc lóc cầu xin anh đừng xem mắt.
Cố Quảng Tuyên đau lòng mà nhìn cô ấy hồi lâu, sau đó đến một tiếng chào hỏi cũng không thèm nói liền đưa cô ấy rời đi.
Vốn dĩ muốn đưa cô ấy về nhà, nhưng cô ấy lại sống chết không chịu về, cứ muốn đến nhà của Cố Quảng Tuyên.
Lúc đã đến nhà anh, Tiêu Nguyệt Nhi đã tỉnh táo hơn rất nhiều, cô làm ổ ở trên giường của Cố Quảng Tuyên, đảo đảo đôi mắt suy nghĩ kế hoạch tiếp theo đây.
Một ý nghĩ chợt lóe qua trong đầu của cô ấy, Tiêu Nguyệt Nhi nhảy bật lên, cầm lấy một chiếc áo sơ mi của Cố Quảng Tuyên rồi đi vào trong nhà vệ sinh.
Khi Cố Quảng Tuyên đẩy cửa đi vào, thứ anh nhìn thấy chính là Tiêu Nguyệt Nhi mặc áo sơ mi màu trắng của anh, bên trong không mặc thêm gì cả, đầu tóc ướt đẫm rũ ở trên đầu vai, lười biếng mà nằm ở trên giường.
Anh hít một hơi thật sâu, đang muốn lui ra ngoài, Tiêu Nguyệt Nhi chợt đột nhiên xông đến đấy, học theo nữ chính ở trong tiểu thuyết dũng cảm mà nói: “ Cố Quảng Tuyên, hôm nay em đã quyết định một chuyện, thiên nhai vô tận chỗ nào mà không có cỏ thơm……”
Trong lòng Cố Quảng Tuyên siết chặt.
Tiêu Nguyệt Nhi tiếp tục nói: “ Cho nên, em muốn làm thịt anh, nếu không, em sẽ lập tức tìm một người gả đi ngay!”
Cố Quảng Tuyên: “ ….
”