Quân Hôn Độc Ái

Trên Thái Bình Dương mênh mông vô bờ, có một hòn đảo nhỏ không hề có mặt trên bản đồ. Phong cảnh nơi đó xinh đẹp, ánh nắng tươi sáng, cảnh sắc thiên nhiên nguyên thủy, và toà nhà lầu hiện đại hoà làm một thể với thiết bị cao cấp, trở thành một thế lực thần bí ở nơi đó.

Thời tiết tốt đẹp của một ngày đầu thu .

Ánh chiều tà nhẹ chiếu lên bờ cát, chiếu rọi xuống mặt biển xanh thẫm, tạo thành một đường ba ánh sáng của ánh trời hồng xinh đẹp, rơi vào ngày cuối cùng sáng lạng và tốt đẹp .

Trên đá ngầm, có một người phụ nữ ngồi yên lặng với mái tóc dài đến thắt lưng.

Cô cứ ngồi lẳng lặng ở nơi đó, một người cô đơn như đã ngăn cách với bốn phía của thế giới. Nhưng phong cách tự nhiên lộ ra sự độc lập, làm cho người ta liếc mắt một cái đã nhớ tới cô.

Cách cô không xa có một đôi mắt hoa đào, cả người tràn ngập phong lưu phóng khoáng của đàn ông, đang chắp tay sau lưng, lười biếng ngồi trên bờ cát, cặp mắt hoa đào say kia như có khả năng câu hồn và lòng người, đang chuyên tâm nhìn bóng hình xinh đẹp ở nơi xa kia .

Đã hơn một năm, anh đã tới hòn đảo này hơn một năm. Anh cũng biết cô hơn một năm, dùng hết tất cả biện pháp vẫn không thể nào đi vào lòng cô.

Anh không phải không thừa nhận, luôn luôn có một đống phụ nữ bám theo mình, nhưng lần này thì đúng là gặp hạn rồi!

Anh, Độc Cô Thiên Nhai, chấp nhận bị Mạc Yên đánh bại rồi!


Quỷ thủ thần y Độc Cô Thiên Nhai, dáng dấp quả thật rất xinh đẹp. Cho dù hiện tại anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng có hoa thời thượng, ống tay áo cũng tuỳ ý tự nhiên cuốn lên tới khuỷu tay, phía dưới chỉ mặc một cái quần đùi hoa văn. Chỉ là tuỳ ý ăn mặc nhưng anh vẫn tỏa ra một hương vị tao nhã và cao quý.

Mái tóc chia ba bảy, một nửa rũ xuống che đi phía bên trái của trán trơn bóng và lông mày trái tung bay của anh, rất hợp với vẻ mặt lười biếng. Tổng thể làm cho người ta cảm giác được một vẻ đẹp không chịu gò bó và chán chường.

Nhìn một thân ăn mặc của anh thì đã biết, tính tình Độc Cô Thiên Nhai rất kiêu ngạo, rất khó mà thuần phục .

Nói đến lý do Độc Cô Thiên Nhai xuất hiện tại chỗ này, đều phải nói sau khi bị Nam Bá Đông tìm được, liền bị bắt cóc mang đến hòn đảo nhỏ này để chửa trị vết thương trên mặt của Mạc Yên.

Nam Bá Đông ước chừng tìm được Độc Cô Thiên Nhai trong nửa năm, mới đưa người đàn ông đang vui vẻ đi du lịch khắp nơi, tìm được ở trong một bộ lạc ở Châu Phi.

Tính của Độc Cô Thiên Nhai rất tự do, anh ở Châu Phi chơi chưa đã, tất nhiên sẽ không nghe theo ý nguyện của Nam Bá Đông tới đây chửa cho Mạc Yên.

Nhưng Nam Bá Đông đã tìm anh trong nửa năm, đã sớm không còn kiên nhẫn, trực tiếp hạ lệnh, "Trói lại! Ném tới đảo đi!"

Lúc đó, sau khi tỉnh dậy, Độc Cô Thiên Nhai mới phát hiện mình đang ở trên một hòn đảo nhỏ, thì giận đến mức dậm chân. Ở trên đảo làm ầm ĩ một chút, nhưng khổ nổi lại không có thuyền bè, cũng không có phi cơ, anh hoàn toàn không có cơ hội thoát đi hòn đảo này, chỉ có thể tạm thời chịu đựng.


Anh ở trong lòng âm thầm cười lạnh, những người này thật sự nghĩ chỉ cần trói anh tới nơi này là họ có thể đạt được mục đích sao? Vậy bọn họ cũng đã coi thường anh quá rồi .

Anh, Độc Cô Thiên Nhai, cũng không phải người dễ chọc!

Chỉ cần anh không muốn, ai cũng không thể bắt anh làm. Thật sự muốn chọc tới anh, anh sẽ phát tán ra một loại độc ở trên đảo này, làm tất cả bọn họ bị độc chết. Nếu như bị bọn họ khi dễ, anh cứ nhịn như vậy, thì quá làm nhục tên quỷ y của anh rồi.

Nhịn xuống buồn bực, Độc Cô Thiên Nhai đi tới bãi biển mê người để giải sầu, muốn phóng hết tất cả buồn bực và kìm nén trong nội tâm vì đã bị người mạnh mẽ bắt cóc.

Đúng lúc này, anh nhìn thấy Mạc Yên đang ngồi trên tảng đá ngầm.

Áo trắng tóc đen, theo gió nhẹ bay, bóng lưng tinh tế xinh đẹp như vậy, nhưng lại lộ ra nhiều vẻ cô tịch và cô đơn. Chẳng qua nhìn thấy bóng lưng cô, làm lòng anh không khỏi sinh ra một cổ thương tiếc.

Người phụ nữ này là ai ?

Trong đầu anh loé lên một ý nghĩ, bước chân cũng nhẹ bước về phía cô.


Độc Cô Thiên Nhai đứng ở một bên mặt của Mạc Yên, ánh mắt đầu tiên của anh nhìn thấy một nửa má phải của Mạc Yên xinh đẹp không tỳ vết. Trong lúc anh âm thầm khen ngợi một người làm sao có thể xinh đẹp tuyệt mỹ như vậy, thì Mạc Yên chợt quay đầu nhìn về phía anh.

Nhìn thấy má trái của Mạc Yên có hai vết dao chồng chéo lên nhau, Độc Cô Thiên Nhai ngẩn cả người. Nhưng anh cũng không có như người bình thường giật mình hoặc là thét chói tai, mà chỉ dùng cặp mắt hoa đào giàu tình cảm tràn đầy thương tiếc nhìn cô. Coi như là đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ bị phá hư, lầm bầm nói, "Thật đáng tiếc, quá đáng tiếc!"

Bản tính Độc Cô Thiên Nhai thích đẹp, anh yêu tất cả những thứ xinh đẹp, tự nhiên quan điểm cũng bắt bẻ đến cùng.

Như toàn thân Mạc Yên lộ ra một cổ thanh thuần mang theo một tia lãnh diễm, ngũ quan trên người lại xinh đẹp khéo léo như vậy, đây chính là lần đầu tiên anh tự nhiên có hảo cảm với một người.

Sau đó, anh không nói gì mà ngồi bên cạnh của Mạc Yên, bắt đầu cố gắng kheo khoang về y thuật thần kỳ của anh tới Mạc Yên. Nói anh có thể chửa khỏi hoàn toàn vết thương trên mặt cô, làm cho cô khôi phục lại bộ dáng xinh đẹp, thậm chí chỉ cần cô gật đầu, anh còn có thể giúp cô đẹp hơn trước.

Cho dù ngày đó anh có nói tới môi khô và rách cả miệng, Mạc Yên vẫn hoàn toàn xem anh như trong suốt, chỉ ngồi im nhìn về ánh chiều tà đang dần hạ xuống.

Lúc rời đi, cô mới nhẹ giọng nói với Độc Cô Thiên Nhai, "Tôi cảm thấy hiện tại rất tốt, anh không cần phải lo lắng!"

Độc Cô Thiên Nhai choáng váng !

Anh chưa bao giờ nghĩ, trên thế giới này còn có người phụ nữ không thích xinh đẹp.

Bộ dáng của người phụ nữ này đẹp như vậy, tại sao lại biến thành như vậy? Từ đẹp nhất cho đến xấu nhất, tại sao cô có thể thản nhiên tiếp nhận như vậy? Chẳng lẽ cô thật sự không quan tâm đến mặt của mình hay sao? Cô đã trải qua chuyện thương tâm như thế nào mới có thể làm cho mình buông xuống hết tất cả, thậm chí ngay cả mặt của mình cũng không quan tâm như một cái xác không hồn còn sống?


Không thể không nói, lần đầu tiên thấy Mạc Yên, Độc Cô Thiên Nhai nổi lên nồng đậm hứng thú đối với Mạc Yên.

Từ đó về sau, người trên đảo nhỏ sẽ thường xuyên nhìn thấy một màn, một vị đẹp trai phong lưu thời thượng, đi theo phía sau một người phụ nữ, luôn miệng khuyên, "Yên nhi, Yên nhi, chờ anh một chút! Chờ anh một chút!"

"Yên nhi, Yên nhi, cầu xin em hãy để anh trị khỏi khuôn mặt cho em!"

"Yên nhi, Yên nhi, em hãy nói đi, em muốn như thế nào mới để cho anh trị khỏi khuôn mặt cho em?"

Những tiếng hét kêu gào này làm cho mọi người càng ngày càng không hiểu ý định của Mạc Yên, tại sao cô không để cho Độc Cô Thiên Nhai trị khỏi mặt cho cô?

Phong Hành đã từng rất chán ghét Độc Cô Thiên Nhai cứ quấn quýt si mê Mạc Yên, còn trực tiếp ra tay với anh .

Thật không ngờ, Độc Cô Thiên Nhai chẳng những có một thân y thuật tốt, mà còn có thân thủ tốt, ngay cả Phong Hành cũng đều không đánh lại anh. Về sau, Phong Hành thấy Mạc Yên cũng không để ý đến anh, vẫn luôn đi thẳng trên con đường của mình, nên cũng tuỳ ý để Độc Cô Thiên Nhai rống như quỷ kêu!

Nhân viên trên đảo đã tới đây hơn một năm nên cũng thường xuyên thấy cảnh này. Mỗi lần như vậy đều chỉ mỉm cười thiện ý, rồi cũng quay đầu đi sống cuộc sống của mình.

Không ngờ cứ như vậy trôi qua hơn một năm, Mạc Yên vẫn không đồng ý để cho anh trị khỏi mặt. Tính tình của Độc Cô Thiên Nhai cũng đặc biệt khó lay chuyển. Em không đồng ý để anh trị, thì anh vẫn cứ tranh luận với em.

Em không đồng ý cho anh trị, anh liền quấn quýt em cả đời!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận