Quân Hôn Độc Ái

Nhìn Mạc Yên đi xa, Trình Khuynh Nam thu lại ánh mắt của mình, mang theo một tia vội vàng, bước nhanh vào trong khách sạn Linh Lung, đi vào rồi thì giương giọng kêu, "Tiểu Tây, Tiểu Tây..."

Tiểu Tây đang ở trong phòng bếp nghe thấy có người kêu nên vội vàng chạy ra, cười nói, "Chị, chị đã về rồi hả?"

Trình Khuynh Nam bước một bước vọt tới trước mặt của cô, nhanh chóng bắt lấy cánh tay của Tiểu Tây, "Tiểu Tây, chị hỏi em, người phụ nữ vừa bước ra từ chỗ này có phải là người phụ nữ mà Độc Cô Thiên Nhai muốn em chăm sóc hay không?"

Tiểu Tây vừa nhìn thấy bộ dáng như thiêu như đốt của Trình Khuynh Nam, thì liền biết chị gái của cô lại muốn làm điều gì xấu nữa rồi.

Cô nhẹ thở dài, đành phải nói, "Chị, chị vẫn không thể buông anh Độc Cô xuống sao?"

Giữa con ngươi của Trình Khuynh Nam hiện lên một tia ánh sáng tình thế bắt buộc nóng rực, "Chị sẽ không buông xuống! Vĩnh viễn sẽ không buông! Trừ phi--chị chết đi!"

"Chị, chị cần gì phải như vậy! Đã nhiều năm như vậy rồi, chị lấy thân phận là em kết nghĩa sống ở bên cạnh của anh Độc Cô mỗi ngày, nếu anh ấy yêu chị, gần quan được ban lộc, thì anh ấy cũng đã yêu chị rồi, cần gì phải chờ tới hôm nay mà anh ấy vẫn chưa yêu chị. Em nói chị không bằng sớm buông tay đi, theo em thấy, anh Lam cũng rất được, anh ấy là gia chủ của Tộc Nạp Tây, lại yêu chị như vậy, đối với chị quyết một lòng thuận theo. Chị, nếu như chị gả cho anh ấy, chị nhất định sẽ hạnh phúc."

Ánh mắt sâu xa của Trình Khuynh Nam rơi về nơi xa, đáy mắt loé lên một tia thống khổ, "Tiểu Tây, em nghĩ chị không muốn như vậy sao? Nhưng mà trong lòng của chị vẫn không thể buông anh ấy xuống được, hoặc là quên anh ấy đi. Chị ngày đều nhớ anh ấy, đêm cũng nhớ anh ấy, chị không có lúc nào là không nhớ anh ấy, em cho rằng chị muốn thống khổ như vậy sao? Em cho rằng chị không muốn hạnh phúc sao? Chị muốn chứ! Chị so với ai thì cũng rất muốn được hạnh phúc. Nhưng mà Tiểu Tây, chị yêu anh ấy! Chỉ cần nghĩ đến sẽ mất đi anh ấy, chỉ cần nghĩ đến chuyện anh ấy sẽ ở cùng với người phụ nữ khác, tim chị như bị đốt cháy, không có cách nào có thể bình tĩnh, chị chỉ muốn phá huỷ hết toàn bộ, nếu như chị không có anh ấy, chị sẽ không sống nổi!"

"Chị, tình yêu cần phải có sự tình nguyện của hai bên thì mới được gọi là tình yêu. Nếu như chị yêu đơn phương, thì đó cũng chính là đơn phương, là yêu thầm nhớ trộm, một người đơn phương, nhất định sẽ không có kết quả. Sau đó chị nhất định cũng sẽ cô đơn và thống khổ. Chị, bộ dáng của chị xinh đẹp như vậy, lại có người đàn ông tốt như anh Lam yêu, vì sao chị vẫn muốn đi vào ngỏ cục, biết chết mà vẫn không chịu buông xuống hả chị?"

Tiểu Tây tận tình khuyên bảo.

Đột nhiên Trình Khuynh Nam lớn tiếng quát, "Em đừng nói nữa! Chị không muốn nghe! Tiểu Tây, chị hỏi em, người phụ nữ vừa rồi có phải là người mà anh Độc Cô muốn em chăm sóc hay không?"

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà lại bướng bỉnh của Trình Khuynh Nam, Tiểu Tây nhẹ thở dài, tránh nặng tìm nhẹ trả lời, "Cô ấy tên là Mạc Yên, là tới tìm anh Độc Cô!"

Trình Khuynh Nam lạnh lùng cười, "Thì ta cô ta chính là người phụ nữ làm cho anh Độc Cô nhớ mãi không quên. Hừ, nếu như cô ta ở xa trong thủ đô thì không nói, không nghĩ tới cô ta lại dám một mình đưa lên tận cửa, xem chị trừng trị cô ta như thế nào."

Trong lòng Tiểu Tây rùng mình, "Chị, chị muốn làm gì vậy?"

Trình Khuynh Nam vỗ tay cô, cười nói, "Em yên tâm đi! Chị chỉ nói đùa thôi."

Vẻ mặt của Tiểu Tây lo lắng nhìn Trình Khuynh Nam, "Chị, chị cũng không nên làm bậy, nếu như vị Mạc tiểu thư này thật sự xảy ra chuyện gì ở Nam Cương, chị nghĩ lại xem với thủ đoạn trừng phạt gia tộc Lôi Đình vào khoản thời gian trước, dám cả gan làm Mạc tiểu thư bị thương thì tuyệt đối không có kết cục tốt. Hơn nữa Mạc tiểu thư có phải là người ở trong lòng của anh Độc Cô hay không thì chúng ta vẫn còn chưa biết."

Tiểu Tây không nói những lời tốt nên càng làm cho Trình Khuynh Nam tức giận, và vô cùng hận.

Làm sao cô ta có thể không biết người phụ nữ này có phải là người ở trong lòng của Độc Cô Thiên Nhai hay không, lúc anh ta bị thương đến hôn mê, trong miệng anh ta luôn kêu "Yên nhi", còn có bức ảnh anh ta luôn mang theo bên người cũng là Yên nhi này. Nếu như vậy mà còn chưa chứng minh được người phụ nữ ở trước mặt này là người ở trong lòng của anh ta thì mắt cô ta thật sự bị mù rồi.

Nhưng cô ta lại không tiết lộ quá nhiều cảm xúc thật của mình ở trước mặt của Tiểu Tây, chỉ đành phải miễn cưỡng cười nói, "Em đừng lo lắng quá! Chị sẽ không làm bậy đâu, chị đối với cô ấy cũng chỉ là tò mò mà thôi. Nếu chị thật sự muốn làm gì cô ấy, anh Độc Cô của em cũng sẽ không tha cho chị. Chẳng qua chị chỉ muốn nhìn cô ấy một chút, xem cô ấy có sức hấp dẫn gì mà có thể làm cho một người đàn ông phóng khoáng và liều lĩnh như anh Độc Cô quyết một lòng yêu cô ấy thôi."


Tiểu Tây không nói gì, chỉ có thể âm thầm hi vọng ở trong lòng, Độc Cô Thiên Nhai có thể đến đây nhanh một chút, nhanh mang Mạc Yên đi.

Lúc này Độc Cô Thiên Nhai nghĩ đến Mạc Yên, lòng cũng nóng như lửa đốt.

Anh vốn muốn xuống núi để gặp Mạc Yên, thì lại đột nhiên nhận được tin bệnh mẹ của anh nguy kịch, anh không thể không quay ngược lại, ở trước giường mẹ, tự mình khám và chữa bệnh cho mẹ.

Trước đó không lâu, anh vội vã quay về, nhưng lại không giữ được mạng của ba, để cho ba anh buông tay thế giới này, chỉ để lại mẹ con hai người, toàn lực chống lại những đám người chú và anh em đang như hổ rình mồi muốn đoạt quyền.

May mà, mặc dù anh lưu lạc mấy năm ở bên ngoài, nhưng trước giờ chưa từng chặt đứt liên lạc về núi, mà ba anh cũng đã sớm chuẩn bị hết tất cả, tuy rằng ba anh trúng ám toán mà chết đi, nhưng người hỗ trợ dòng chính thống vẫn như cũ có khối người, bởi vì vậy mà những ông chú có lòng muốn gây rối mới không thể thực hiện được.

Hôm nay mẹ anh có chuyện, anh tuyệt đối không thể bỏ đi.

Anh biết, ở trong núi này che đậy hết tất cả tin tức với bên ngoài nên Mạc Yên mới không thể tìm thấy anh, nhất định sẽ rất lo lắng, nhưng so với bệnh của mẹ, quả thật Độc Cô Thiên Nhai không có cách nào buông xuống, chỉ có thể sai người đi thông báo cho Tiểu Tây trước, kêu cô chăm sóc cho Mạc Yên trước.

Anh nghĩ dù sao Mạc Yên đã có Tiểu Tây chăm sóc, nên nhất định sẽ không có chuyện gì.

Lại không nghĩ rằng, bây giờ anh buông lỏng, lại là kết quả làm cho anh hối hận suốt đời.

Thời tiết tháng chín cuối mùa thu ở Nam Cương không giống như ở thủ đô, ở đó cuối mùa thu thì đã lạnh, nhưng nơi này khí hậu thật ôn hoà, gió thổi nhẹ, rất là sảng khoái, rất hợp lòng người.

Một mình Mạc Yên lẳng lặng đi dọc trên đường lát đá, phơi mình dưới ánh mặt trời, hít thở bầu không khí tự do, rất tự nhiên sảng khoái đi về phía trước.

Cô không nhớ rõ đã bao lâu rồi tinh thần của mình chưa được tự do và nhàn nhã như hiện tại, vài năm trở lại đây, cô vẫn luôn cảm thấy rất áp lực, ép mình phải đi theo khuôn khổ của hoàn cảnh, làm quen với cuộc sống hoàn toàn khác xa lúc trước.

Cô của trước đây có thói quen rất nhàn hạ, luôn có thói quen được người chăm sóc.

Nhưng lúc bắt đầu thích ứng với thủ đoạn mạnh mẽ và cứng rắn của Nam Bá Đông, cô chỉ có thể mơ hồ làm theo ý của anh, cô không biết bản thân muốn làm cái gì, chẳng qua chỉ đơn giản vùi mình vào trong nỗi đau bị người vứt bỏ và mất đi đứa con, chỉ đơn giản muốn dời đi lực chú ý của bản thân mình, cô đơn thuần đến vô cảm mà sống.

Dần dần nhờ sự thúc đẩy của Nam Tinh, cô mới chính thức sống lại, dựa vào một cỗ bất lực bại bởi tinh thần của đứa nhỏ Nam Tinh này, nên cô mới kiên trì sống sót ở trên hòn đảo kia.

Cứ chậm rãi như vậy mà cuối cùng vẫn có một con đường cho cô đi.

Sai rồi! Chính xác mà nói, cô bị sự ép buộc của Nam Bá Đông chỉ dẫn đi về phía trước.

Ngẫm lại những kinh nghiệm khó khăn, Mạc Yên lại nhẹ nở nụ cười, cô thật sự như một đoá hoa được người nuôi dưỡng ở trong nhà kính, một gốc cây đã trưởng thành mặc cho mưa gió vùi dập trở thành cây đại thụ cao chọc trời.

Cô vừa nghĩ, vừa đi, hoàn toàn không phát hiện cô xinh đẹp tuyệt trần, ở dưới ánh mặt trời cô như một người đẹp được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, rơi vào trong mắt của người khác, ghi vào trong màn ảnh của người khác...


Không qua bao lâu, Mạc Yên liền cảm thấy trong người có một cổ hơi nóng muốn bốc hơi, còn ra rất nhiều mồ hôi.

Cô ngước mắt nhìn xung quanh, muốn tìm một nơi nghỉ chân, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ở phía trước nhà hàng tây rất đẹp, thì liền nhanh chân đi tới.

Đẩy cửa đi vào, cô liền nghe được tiếng chuông gió vang nhỏ, một cô gái trẻ tuổi mặc đồng phục tới chào đón, lễ phép cười nói, "Chào mừng quý khách! Có thể ngồi chỗ nào cô muốn!"

Mạc Yên nhìn thoáng quanh bốn phía, phát hiện ở nơi này đã có mấy bàn được khách ngồi, ở trên người của bọn họ cũng mặc đồ thể thao như cô, vậy thì chắc là du khách rồi.

Khi mấy vị khách nghe thấy tiếng chuông ở cửa, họ theo bản năng nhìn về hướng đó.

Khi nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười xinh đẹp tuyệt trần của Mạc Yên như không mang theo nhân gian khói lửa, tất cả đều nhìn cô ngơ ngác, hồi lâu sau vẫn thẫn thờ.

Mạc Yên đã sớm hình thành thói quen khi người nhìn chằm chằm cô, cô làm như không có việc gì đi tới bàn gần cửa sổ, kêu một ly trà sữa và hai miếng bánh ngọt nổi tiếng ở đây, ngồi lẳng lặng ở nơi đó, nhớ lại tâm sự của cô, hoàn toàn không có chú ý tới có mấy vị khách đang nhìn cô xì xào bàn tán.

Mắt thấy đã uống xong một ly trà sữa, Mạc Yên liền đứng dậy, nhưng có một nhân viên phục vụ nói đã có một vị khách khác thanh toán hoá đơn dùm cô rồi.

Theo ngón tay của nhân viên phục vụ nhìn qua, đối diện Mạc Yên bày ra ba khuôn mặt đẹp trai, trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn và bồng bột, trên mặt của bọn họ mang theo một tia kích động và chờ mong, con ngươi đen bóng loé lên tia sáng như con chó muốn lấy lòng chủ nhân.

Mạc Yên hơi có chút kinh ngạc, cười với bọn họ, rồi đi tới, "Cảm ơn các người đã mời! Tôi còn có việc, tôi đi trước đây."

Nói xong, cô xoay người đi ra cửa, đi về hướng khách sạn Linh Lung.

"Chị, chị chờ một chút!"

Nghe thấy ở phía sau có tiếng kêu, Mạc Yên dừng bước lại, nhìn ba người thanh niên đuổi theo, ba khuôn mặt tươi cười đẹp trai như ánh mặt trời của thanh xuân, song cũng là ánh mắt nóng bỏng, làm cho cô tự nhiên sinh ra một loại thân thiết như có em trai.

Vì thế cô cũng cười với bọn họ, "Còn có việc gì sao?"

Trong đó có một anh bạn có đôi mắt đào hoa mang theo một tia cầu xin hỏi, "Chị à, em tên là Lộ Quy Hàng, đây là Cao Tuyển, đây là Lôi Đình, chị là dân bản xứ sao? Chúng em có thể làm quen với chị hay không?"

Mạc Yên lắc đầu, "Không! Chị không phải là dân bản xứ, chị chỉ tới đây có chút việc. Ba em trai này, gặp nhau cần gì phải từng quen biết, nếu chúng ta có duyên thì sẽ gặp lại thôi, chị đi trước!"

Chẳng qua cô chỉ đơn thuần không muốn chọc lấy phiền toái thôi.

Đi được vài bước, thấy Lộ Quy Hàng còn muốn đuổi theo, Mạc Yên lạnh lùng xoay đầu lại, trên mặt không mang theo tia cười, mặt trầm xuống cảnh cáo bọn họ, "Các em đừng đi theo chị nữa! Chị thật sự còn có việc!"


Không nghĩ tới tuỳ hứng ra cửa lại có thể đụng phải mấy đứa trẻ đơn thuần như vậy, khó trách bọn họ nói tới Nam Cương rất dễ gặp được những người bạn, chỉ tiếc là cô không thích, lại càng không có hứng thú quyến rũ đám nhóc này.

Mạc Yên không quay đầu lại, trực tiếp đi về khách sạn Linh Lung.

Còn chưa tới khách sạn thì đã thấy có một bóng dáng ở xa, là Tiểu Tây đang đứng trước cửa nhìn xung quanh.

Tiểu Tây vừa thấy Mạc Yên trở về, không đợi cô mở miệng thì đã cười chào đón, "Mạc tiểu thư, cô đã trở về rồi! Chúng tôi đang chờ cô trở về ăn cơm."

Mạc Yên nghe cô ấy nói đang đợi mình, thì có chút kinh ngạc, "Sao các người không ăn trước đi?"

Tiểu Tây cười nói, "Cô là khách quý của chúng tôi, cô chưa trở về thì làm sao chúng tôi có thể ăn trước đây? Mau, mau vào thôi, ba mẹ và chị tôi đều đã ở đây, đều đã là người một nhà rồi."

Lúc Tiểu Tây vén màn để vào nhà chính, Mạc Yên nhìn thấy ở trước bàn trong nhà chính có hai người nam nữ trung niên đang ngồi, ngoài ra còn có một vị đó chính là người đẹp thời thượng mà cô đã gặp lúc đi ra cửa.

Giữa phòng có một cái bàn tròn rất lớn, trên bàn bày các món ăn có đủ hương sắc và vị, nhưng vẫn chưa có người động đũa. Mạc Yên gật đầu với bọn họ, ngượng ngùng cười xin lỗi, "Thật ngại quá, tôi không nghĩ các người sẽ chờ tôi ăn cơm, thật xin lỗi vì để các người đợi lâu."

"Không có việc gì! Mau tới đây, Mạc tiểu thư ngồi đây này!"

Tiểu Tây kéo Mạc Yên vào ngồi cùng, sau đó vì cô mà giới thiệu, "Người này là ba tôi, còn người này là mẹ tôi, còn người đẹp ngồi kia là chị gái tôi, Trình Khuynh Nam."

Sau đó, Tiểu Tây lại giới thiệu Mạc Yên cho ba mẹ và chị gái mình, "Ba mẹ, chị, đây là Mạc Yên tiểu thư, bạn của anh Độc Cô."

Ba Trình và mẹ Trình đều ăn mặc quần áo của dân tộc thiểu số ở Nam Cương, màu da có chút đen, bọn họ vừa thấy bộ dáng của Mạc Yên xinh đẹp như tiên, khí chất thì cao quý làm cho mọi người không dám đến gần, họ có chút mất tự nhiên đứng dậy, cúi đầu chào Mạc Yên, "Mạc tiểu thư, xin chào."

Mạc Yên bị bọn họ làm bất ngờ, ngại ngùng đứng dậy, cũng nhanh cúi chào bọn họ, "Chú, dì, hai người quá khách khí rồi!"

Ngược lại Trình Khuynh Nam lại nở nụ cười, "Ba, mẹ, hai người cố tình làm khách quý của chúng ta ngại sao, con thấy Mạc tiểu thư là người hiền lành, chúng ta cũng đừng quá khách sáo, các người mau nhanh ngồi xuống đi, hai người mà càng khách khí, thì Mạc tiểu thư càng ngại hơn, cô nói có đúng không, Mạc tiểu thư?"

Nhìn lại khuôn mặt tươi cười tự nhiên và bình thản của Trình Khuynh Nam, Mạc Yên gật đầu cười yếu ớt, "Trình tiểu thư, nói rất đúng, chú và dì đừng quá khách khí, bằng không lần tới con sẽ ngại khi ngồ ở đây ăn cơm mất."

Trình Khuynh Nam cười giơ lên ly rượu đỏ trong tay hướng Mạc Yên, "Mạc tiểu thư uống rượu đỏ hay là muốn uống nước trái cây?"

"Nước trái cây đi! Cảm ơn!"

Tiểu Tây gắp không ít đồ ăn cho Mạc Yên, một bên gắp một bên giới thiệu cho cô, đây là cái gì mà bánh sữa hấp, còn cái kia là gì mà gà luộc, còn cái gì mà cá hấp trong nồi đất, nghe cô ấy nói những thứ này đều là món ăn nổi tiếng ở Nam Cương.

Trong nồi canh lăn tăn, mùi thơm xông vào mũi, trong miệng ăn thịt tươi non mềm và nước canh, Mạc Yên thật sự cảm thấy rất ngon miệng, càng không ngừng khen mình có lộc ăn, làm cho đầu bếp là ba Trình và mẹ Trình vui mừng tới cười không khép miệng, ra sức nói ngon miệng là tốt rồi. Dường như Mạc Yên được ăn ngon, còn vui hơn là bọn họ trúng được số độc đắc.

Mọi người rất nhanh buông đũa xuống, đã không còn ngại ngùng và khách khí như vừa rồi.

Trình Khuynh Nam cũng là một cô gái thích nói chuyện, vừa ăn vừa khéo léo giới thiệu những cảnh đẹp ở xung quanh đây cho cô biết, cô còn xung phong làm hướng dẫn viên du lịch cho Mạc Yên, đưa Mạc Yên đi du lịch khắp các nơi xinh đẹp ở Nam Cương này.


Trong lòng Mạc Yên vẫn còn nhớ chuyện phải tìm Lam Khảm Khảm, cô khéo léo nói cho Trình Khuynh Nam rằng cô đến đây tìm Độc Cô Thiên Nhai kỳ thật là tới làm việc, nếu như thật sự có đi chơi thì cũng phải đợi cô xong việc rồi mới có tâm trạng đi chơi.

Trình Khuynh Nam làm như vô ý hỏi, “Mạc tiểu thư muốn làm việc gì vậy? Nói không chừng tôi cũng có thể giúp cô đấy!”

Mạc Yên hùa theo muốn hỏi thăm một chút chuyện về cổ vương ở Nam Cương từ cô ta.

Trình Khuynh Nam còn chưa nói ra lời, thì Tiểu Tây đã đoạt trước, “Mạc tiểu thư, cô hỏi cái này là hỏi đúng người rồi, chúng tôi ai cũng biết cổ vương Lam Khảm Khảm, đúng lúc chị tôi và anh Lam là bạn tốt, vừa nãy anh Độc Cô cũng đã sai người đưa tin tới, nói trong tay anh ấy còn có việc chưa làm xong, có thể sẽ trễ một hoặc hai ngày nữa mới tới đây, nếu Mạc tiểu thư không gấp thì có thể đợi anh Độc Cô tới đây tìm cổ vương, còn nếu gấp thì không bằng để chị tôi đưa cô tới tộc Nạp Tây để xem trước.”

Ý tứ trong lời nói này của Tiểu Tây là muốn tìm cơ hội cho chị mình và anh Lam tiếp xúc nhiều một chút.

Làm sao Trình Khuynh Nam lại không biết ý tứ của em gái mình, nhịn không được lườm em ấy một cái, Tiểu Tây lại làm một cái mặt quỷ với cô.

Mạc Yên lại hỏi, “Vậy tộc Nạp Tây cách đây xa không?”

Tiểu Tây cười nói, “Không xa! Các nơi này đại khái cũng 48 kilomet! Nếu chị tôi lái xe đi thì cũng chỉ mười phút thôi!”

Mạc Yên nhìn Trình Khuynh Nam, “Vậy có phải quá phiền toái cho Trình tiểu thư không?”

Trình Khuynh Nam cười, “Cũng không có gì phiền toái cả, anh Độc Cô là anh em kết nghĩa của tôi, bạn của anh ấy thì cũng là bạn của tôi, nếu anh ấy đã nhờ chúng tôi chăm sóc cô, thì đương nhiên chúng tôi phải chăm sóc tốt cho cô mới được, bằng không anh ấy sẽ trách chúng tôi, tôi là em kết nghĩa cũng không có cách nào chống đỡ.”

Nghe Trình Khuynh Nam nói vậy, trong lòng của Mạc Yên rất biết ơn, “Vậy thì làm phiền Trình tiểu thư rồi.”

Trình Khuynh Nam cười nói, “Tôi thấy chúng ta cũng đừng nên kêu Mạc tiểu thư hay Trình tiểu thư nữa, như vậy đi, cô gọi tôi là tiểu Nam hoặc Nam Nam, còn tôi sẽ gọi cô là Yên Yên có được hay không?”

Nam Nam? Yên Yên?

Mạc Yên cảm thấy người xa lạ kêu vậy thật sự quá thân thiết rồi, nghe có phần không được tự nhiên, nhưng cũng không muốn làm cô ta không vui nên cười nói, “Được, vậy cô kêu tôi là Mạc Yên đi, tôi sẽ kêu cô là Tiểu Nam!”

Ăn cơm xong, thu dọn một chút, Mạc Yên lưng mang ba lô ngồi trên ghế Jady của Trình Khuynh Nam, chạy về phía tộc Nạp Tây ở Ngọc Long Tuyết Sơn.

Lúc xe của các cô vừa chạy về phía Ngọc Long Tuyết Sơn, thì vừa vặn có một chiếc máy bay vừa đáp xuống sân bay ở Nam Cương, toàn thân của Nam Bá Đông và Nam Tinh mang theo sát khí, đi ra khỏi khoang máy bay.

Xe của Trình Khuynh Nam chạy tới khu có phong cảnh ở Ngọc Long Tuyết Sơn, liền không đi về phía trước nữa.

Cô giải thích với Mạc Yên, “Đường ở phía trước có chút dốc, lại thêm nếu không có người quen của tộc Nạp Tây đi theo, họ luôn không cho người ngoài đi vào, cho nên chúng ta phải đi bộ tới đó.”

Mạc Yên cười nhẹ, “Được, tôi nghe lời cô.”

Trình Khuynh Nam còn nói, “Đêm nay chúng ta có thể tìm chỗ nào đó trong tộc Nạp Tây nghỉ trước, tôi và anh Lam là bạn tốt, cổ vương Lam Khảm Khảm là mẹ của anh Lam, tính tình của bà có chút kỳ quái, cũng đã nhiều năm chưa chữa cổ độc, nên tôi không biết bà ấy có chịu ra tay hay không, nếu như bà ấy không chịu, vậy xin cô đừng trách tôi.”

Mạc Yên vội nói, “Làm sao có thể chứ? Cô đồng ý dẫn tôi tới gặp bọn họ, tôi đã rất cảm kích rồi, làm sao lại trách cô, đã tới rồi thì cũng chỉ có thể làm hết sức và nghe theo ý trời thôi.”

Đáy mắt của Trình Khuynh Nam xẹt qua một tia sáng lạnh, “Làm hết sức, nghe theo ý trời! Nói vậy thì tôi yên tâm rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận