"Vậy chúng ta phải làm cái gì bây giờ? Chờ cứu viện, hay là tự cứu mình?" Tô Mộc Dao hỏi người đàn ông ở bên cạnh, bắt gặp ánh mắt có chút lạnh lùng của hắn, đột nhiên cảm thấy mình đang nói chuyện cùng với một cục băng.
Ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động mờ đi, sau đó lại chìm vào bóng tối, Tô Mộc Dao vội vàng tìm điện thoại di động của Mặc Dục Thành dựa trên vị trí trong trí nhớ, rồi nhấn mở đèn.
Trong quá trình này vô tình đụng phải tay của anh nhưng có vẻ anh cũng không để ý lắm.
Mặc Dục Thành nhìn người phụ nữ bám gần như trên người mình, thấy cô tựa hồ không muốn đứng thẳng anh lập tức nói: "Nơi này có thể nhấn chuông báo khẩn cấp, cô đứng thẳng trước đi!"
Tô Mộc Dao dứt khoát buông tay ra, nhưng lại cầm lấy điện thoại từ trong tay anh, "Điện thoại của tôi hết pin, bộ dáng như anh chắc không sợ bóng tối, trước tiên cho tôi mượn điện thoại này đi.
”
Không để ý nhiều, Mặc Dục Thành đi thẳng đến trước tìm nút nhấn cứu viện, sau đó nghiêng người sang một bên, chờ đợi người đến.
Tô Mộc Dao không có nhìn thấy, ở góc độ này bộ ngực trong chiếc áo phông hoàn toàn rơi vào mắt Mặc Dục Thành.
Yết hầu khẽ động, anh nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Tô Mộc Dao ôm một chân, dựa vào tường thang máy phía sau, cẩn thận xỏ giày.
Đôi giày này rất chật lại còn cao cô phải mất một lúc mới xỏ vào được thì đôi bốt phản chủ khiến cho cô chuẩn bị ngã thêm lần nữa :“A...!Cái thứ khốn nạn gì đây!”
Cô thầm nguyền rủa đôi bốt này, lần này có lẽ cô sẽ dập mặt...Cơn đau mà cô mong đợi đã không đến, mà thay vào đó là một cảm giác ấm áp lạ thường.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, nhân viên bảo trì ở cửa nhìn hai người trong thang máy, nhất thời quên nói cái gì.
Cho đến khi Tô Mộc Dao đẩy Mặc Dục không ra, anh liếc nhìn Tô Mộc Dao không nói gì mà bước đi...
Người đàn ông sửa chữa thang máy là một ông chú khoảng năm mươi tuổi, nhìn thấy cảnh này, liền liếc nhìn.
Lúc Mặc Dục không sắp rời đi, cảnh giác nhìn Tô Mộc Dao nói: " Cô gái, người vừa rồi là ..."
Hả? Tô Mộc Dao nghĩ tới vừa rồi Mặc Dục không cứu mình là sự thật, lập tức gật đầu nói: "Đúng vậy, chú, chú biết anh ta sao?"
"Tôi không biết cậu ấy, nhưng thấy đã xuất hiện ở đây vài lần, cậu ấy chắc chắn là bạn của cư dân ở đây.
Cô gái nhỏ ở một mình, mọi việc phải cẩn thận, may mắn là chúng tôi đã sửa chữa kịp thời." nói xong rồi cầm dụng cụ bỏ đi.
Tô Mộc Dao không hiểu cảm giác có chỗ nào không đúng, nhưng cô cũng không có phát hiện có cái gì không đúng, liền không để ý tới.
Sau khi xỏ giày, Tô Mộc Dao rời khỏi khu chung cư, khi nhìn thấy điện thoại di động trong tay, cô không nói nên lời, thậm chí còn quên trả lại điện thoại di động.
Đang nghĩ như vậy, điện thoại di động đột nhiên vang lên, cô vốn là không muốn bắt máy, nhưng người ta đã cứu mạng mình rồi, nhỡ đâu có việc gì quan trọng thì sao? nghĩ vậy cô nhanh chóng ấn nút trả lời.
Nếu Tô Mộc Dao biết mình sẽ phải đối mặt với những gì, cô dù có chết cũng không trả lời cuộc gọi ngày hôm nay.
Khi cuộc gọi được kết nối, đó là một giọng nữ ngọt ngào, trước khi Tô Mộc Dao nói ra danh tính của mình, cô gái ở đầu dây bên kia đã nói rất nhiều.
Tô Mạc đau đầu lắng nghe, cuối cùng dừng lại một câu, "Xin lỗi, tôi không phải người cô đang tìm!" Cho nên cô không cần nói nữa, Tô Mộc Dao cảm thấy mấy chuyện người phụ nữ này nói nghe rất đau đầu.
Nghe thấy thanh âm, đầu bên kia điện thoại giọng nữ dừng lại, sau đó thanh âm trở nên sắc bén hơn, " Cô là ai? Cô trộm điện thoại di động của anh Dục Thành sao, làm sao điện thoại anh ấy có thể ở trong tay cô!
"Tôi và chủ nhân của điện thoại này vừa vặn đi thang máy, anh ấy làm mất điện thoại, thuận tiện thì cô có thể lấy lại điện thoại di động của anh ấy không."
Nghe Tô Mộc Dao nói, Bạch Uyển bĩu môi khinh bỉ, "Được rồi, bây giờ cô đang ở đâu, tôi đến lấy điện thoại.
Đừng có dựa vào việc lấy điện thoại này dụ dỗ bạn trai tôi, anh ấy ghét những cô gái mưu mô như cô nhất."
Con bà nó! Tô Mộc Dao chửi thầm trong lòng, cô chẳng qua là đang tự tìm việc làm cho mình, đáng lẽ vừa rồi cúp điện thoại cô phải ném nó xuống sông.
Cô ta trực tiếp đề cập đến một địa điểm gần đó, Tô Mộc Dao đi về phía đó với tâm trạng bất mãn, làm sao cô có thể biết rằng người phụ nữ kia sẽ tin lời cô dễ dàng như vậy.
Bạch Uyển đang nghịch điện thoại di động, lẩm bẩm, "Người phụ nữ này chắc chắn đang cố quyến rũ anh Dục Thành.
Ngay cả khi mình có lấy lại điện thoại, cô ta chắc chắn đã lấy số của anh ấy mình nên làm gì đây ~"
Địa điểm được chỉ định là trong một quảng trường nhỏ, mặc dù lúc này không có nhiều người nhưng vẫn náo nhiệt.
Bạch Uyển đến muộn, Tô Mộc Dao nhìn người phụ nữ trước mặt, một số bất mãn hiện lên trong khuôn mặt cô.
Người phụ nữ này đã làm mất rất nhiều thời gian của cô.
Khi Bạch Uyển đến gần, Tô Mộc Dao chưa kịp nói gì đã thấy cô gái này đột nhiên giơ tay phải lên định đánh cô..
Nhiều năm rèn luyện khiến dây thần kinh phản ứng của Tô Mộc Dao nhạy cảm hơn rất nhiều, cô nhanh chóng bắt kịp tốc độ của cô ta trước khi kịp tát xuống, cô nắm lấy cổ tay cô ta, "Ý của cô là gì?"
"Cô đã quyến rũ bạn trai của tôi, tôi đánh cô có sai không?”Bạch Uyển cố tình tăng giọng, điều này nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người qua đường, hiệu ứng này là điều cô ta muốn.
Nghe cô gái này nói như vậy, Tô Mộc Dao tức giận đáp lại, nụ cười càng rạng rỡ hơn, "Tôi quyến rũ bạn trai của cô? Tôi thậm chí còn không biết tên bạn trai của cô, anh ta có cái thá gì để tôi phải dụ dỗ?Tôi chỉ là tới để trả lại điện thoại của anh ta, nếu cô không muốn, vậy tôi sẽ vứt nó đi cho cô." Tô Mạc khẽ nhún vai, cười rất dịu dàng.
Nhìn thấy một nụ cười chế nhạo, Bạch Uyển muốn thoát khỏi tay Tô Mộc Dao, nhưng lại phát hiện ra điều đó là không thể.
Lập tức, cô ta không thèm để ý nữa mà chỉ vào điện thoại di động trong tay Tô Mộc Dao nói: “ Cô đã nói không muốn dụ dỗ bạn trai tôi, vậy tại sao cô lại trộm điện thoại của anh ấy? Tôi thực sự rất coi thường những người như cô"
Một giây kế tiếp, Tô Mộc Dao lập tức đem điện thoại di động ném vào bể nước cách đó không xa, "Như vậy thì cô không cần lo lắng, tôi đi dụ dỗ bạn trai cô rồi.
Nhưng tôi chỉ muốn nói một sự thật tìm được một người bạn gái như cô người đàn ông kia nhất định mù rồi.
Cô gái cô có nhiều lựa chọn như vậy, tại sao lại tìm một người mù?"
Rõ ràng Tô Mộc Dao vừa nói vừa cười nhưng lại khiến người ta bất giác phát lạnh, sau đó cô vung tay phải một cách thô bạ khiến Bạch Uyển lảo đảo.
Không đợi Bạch Uyển nói thêm gì nữa, Tô Mộc Dao nở nụ cười rạng rỡ xoay người rời đi, nhưng trong lòng cô đã hạ quyết tâm, trong thời gian tới sẽ không đến thành phố C là điều tốt nhất...!Dạo này toàn gặp thứ xui xẻo không đâu!.