Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Toàn thân Hoắc Vi Vũ run lên, không cách nào hình dung cái loại cảm giác này.

Mãnh liệt giống như điện, làm cô tê dại.

Theo bản năng Hoắc Vi Vũ đẩy Cố Cảo Đình ra, chạy về phía trước.

Cố Cảo Đình lộ ra nụ cười.

Anh cười rộ lên, điên đảo chúng sinh, tỏa sáng như ánh nắng, đẹp mắt khiến người khác mê muội.

Nếu như không phải anh thực tình buông ra, thì cô làm sao chạy được?

Hoắc Vi Vũ ảo não, cô chạy đi làm gì, thẹn thùng làm gì, không phải cái gì cô đều không để ý, không sợ sao?

" Thay quần áo, ra ngoài chạy bộ, tôi chờ cô ở ngoài." Cố Cảo Đình tâm tình vui vẻ nói.

*

Hoắc Vi Vũ mang theo cơn giận chạy một vòng.

Cố Cảo Đình chạy bên cạnh cô. Cô nhanh anh cũng nhanh, cô chậm anh cũng chậm.

Tia sáng nắng sớm chiếu rọi, rơi vào mặt anh, cực kỳ chói mắt.

"Tiểu Vũ, là bạn trai con à, lớn lên thật đẹp." Bà A chào hỏi.

"A." Hoắc Vi Vũ xấu hổ cười một tiếng.

" Tiểu Vũ, bạn trai ngươi bạn trai con hả? Đối với con thật tốt, còn cùng con chạy bộ nữa." Bà B cười chào hỏi.

"..."

Thật ra là cô chạy bộ cùng anh nha.

"Cố Cảo Đình, có thể chạy hai vòng thôi được không, tôi chạy không nổi nữa rồi." Hoắc Vi Vũ kháng nghị nói.

" Không được, hôm nay năm vòng, từ từ tăng thêm." Cố Cảo Đình bá đạo nói.

"Anh là phát xít, Hitle, cường đạo, khốn kiếp." Hoắc Vi Vũ bực bội mắng.

Cố Cảo Đình liếc cô:

"Nếu như tôi là cô, sẽ im lặng, giữ sức chạy bộ."

Hoắc Vi Vũ: "..."

Cô dừng lại, không chạy nữa.

"Tôi không ngại ôm cô chạy mười vòng." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Cái này là rõ ràng đe dọa.

Hoắc Vi Vũ chỉ có thể nhấc chân chạy tiếp.

Chạy xong ba vòng, chân đã mêm nhũn, mặt hồng nhuận, mồ hôi lạnh ứa ra, thở hồng hộc, mất hết sức.

Cố Cảo Đình thương tiếc nhìn cô một chút.

Tình trạng thân thể của cô thật không tốt, so với anh tưởng tượng còn yếu hơn.

Anh không nghĩ tới, cô giày vò bản thân mình thành cái dạng này.

Có lẽ anh phải xuất hiện sớm hơn một chút.

Tay Cố Cảo Đình đỡ phía sau lưng cô, chạy chậm, đều đặn chạy về phía trước.

Bàn tay của anh nóng hổi, như truyền thêm năng lượng cho cô.

Được anh đỡ, cô chạy dễ dàng hơn rất nhiều, liền nhìn Cố Cảo Đình.

So với ban đầu mặt lạnh, bây giờ mặt anh trầm lặng, giống như đang lo lắng.

Không phải vừa rồi anh khi dễ cô, trong lòng rất khoái trí sao?

Hiện tại sao lại âm trầm như vậy, làm cô không dám nói chuyện.

"Hoắc Vi Vũ, thật xin lỗi." Cố Cảo Đình sâu xa nhìn ra phía trước nói một câu, cằm căng thẳng, ánh mắt sắc nhọn hữu lực.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ run lên.

Hạng người cao cao tại thượng, tự phụ cuồng vọng, duy ngã độc tôn Cố Cảo Đình, thế mà lại nói xin lỗi cô.

Anh xin lỗi vì cái gì?

Là mặt trời mọc hướng tây, hay là cô nghe nhầm.

Hoắc Vi Vũ không hiểu.

"Vậy không chạy được không?" Hoắc Vi Vũ hỏi.

"Không được." Anh kiên quyết trả lời.

"A." Hoắc Vi Vũ xùy cười một tiếng: " Vậy không tha thứ cho anh."

Cố Cảo Đình khẽ giật mình, nhíu mày, đôi mắt đen phức tạp.

Anh không nói lời nào, đỡ cô chay xong năm vòng.

Trở về.

Hoắc Vi Vũ mệt muốn đứt hơi, nằm trên ghế sofa giả chết.

"Thiếu gia, phu nhân, đến giờ ăn điểm tâm rồi." Dì long ôn hòa nói.

Hoắc Vi Vũ nghe được tiếng nói của người thứ ba, quay đầu, nhìn thấy Dì long đang đứng, trên mặt nở nụ cười từ ái.

"Tối qua đi cùng thiếu gia. Giữa trưa tôi sẽ mua quần áo thể thao cho phu nhân." Dì long trả lời.

Hoắc Vi Vũ: "..."

Vậy chẳng phải hồi sáng cô nói những thứ kia với Cô Cảo Đình, dì ấy đều nghe cả rồi hả?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui