Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

"Là Hoắc Vi Vũ sao?" Âm thanh của Ngụy Tịch Phàm vang lên.

Hoắc Vi Vũ ngồi xuống, máy móc chào hỏi: "Xin chào, Ngụy tổng."

"Hôm qua tôi gọi điện thoại, bạn của cô bắt máy, nói cô bị tai nạn xe, hiện tại đỡ hơn chưa?" Ngụy Tịch Phàm dịu dàng hỏi.

"Không nghiêm trọng lắm, hôm qua nằm viện đúng một ngày, liền khỏe rồi, tôi vừa làm thủ tục xuất viện."

"Vậy hả, hèn chi, phòng 1701 không có người, cô qua nghỉ một chút đi, thứ hai lại tới làm việc." Ngụy Tịch Phàm thông cảm nói.

"Cảm ơn Ngụy tổng."

"Đúng rồi, tiểu Hoắc, cô có nhận biết Cố Cảo Đình sao?" Ngụy Tịch Phàm dò xét hỏi.

Hoắc Vi Vũ dừng lại.

Cô nhớ tới thái độ viện trưởng và nhóm y tá đối với cô, nếu để Ngụy Tịch Phàm biết cô ba Cố Cảo Đình có quan hệ. Chỉ sợ, cô không thể làm tốt công việc của mình.

"Nhìn thấy trên TV rất nhiều." Hoắc Vi Vũ lập lờ nói.

"Ừm, Cố Cảo Đình." Ngụy Tịch Phàm sâu xa nói cái tên này:

"Anh quyền cao chức trọng, người bình thường không có khả năng nhìn thấy anh ta, tôi có đứa cháu ngoại định lấy em gái của anh ta, nếu như cô muốn biết anh ta, tôi có thể giới thiệu một chút."

Hoắc Vi Vũ: "..."

Thế giới thật đúng là nhỏ, quay đi quay lại, vòng đi vòng lại cũng dính cô vào trong.

"Không cần. Tôi có điện thoại, cúp trước, cảm ơn Ngụy Tổng quan tâm." Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại, nhìn là máy riêng của khu nhà cũ Hoắc gia, đôi mắt trầm xuống, trực tiếp cúp điện thoại luôn.

Tần Diệu Ni không buông tha tiếp tục gọi.

Hoắc Vi Vũ không nhịn được, nghe.

"Cô là tiện nhân thật không biết xấu hổ, là cô khởi tố gia gia sao? Gia gia là trưởng bối, dưỡng bất giáo, là lỗi của cha, chẳng qua là ông giáo huấn cô một chút, sao lại nói thành đánh cô!" Tần Diệu Ni tức giận mắng.

"Tôi không có gia gia, cô tìm nhầm người rồi." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, muốn cúp máy.

"Thân thể tóc da, nhận từ cha mẹ, cô không có gia gia, vậy cô ở đâu ra, là con hoang sao! Hai chữ hiếu thuận cô cũng không biết viết à, có muốn tôi dạy cho không." Tần Diệu Ni bốc hỏa nói.

"Không cảm thấy khôi hài à, vì bắt tôi mang họ Quyền, các người đánh tôi, bức tôi, uy hiếp tôi, tôi họ Quyền, sao phải nhận ông ta làm gia gia, thật xin lỗi, tôi không ngu hiếu, chí ít tôi vẫn phân rõ người nào tốt với tôi, người nào không tốt với tôi!" Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại.

"Cô có ý gì!" Tần Diệu Ni tức đến giơ chân, thở phì phò nhìn Hoắc lão gia thêm dầu thêm mở nói:

"Cô ta không chịu huỷ bỏ lên án, không chỉ có như thế, cô còn nói chúng ta không tốt, đáng đời, cô ta nói nhất định phải làm cho chúng ta thân bại danh liệt, mãi mãi không thể thoát thân."

"Thật không biết xấu hổ, hôm nọ nên đánh chết cô ta thì hơn." Hoắc lão gia gõ gõ gậy nói.

Hoắc Thuần nheo mắt lại, hung ác nham hiểm nói:

"Cô ta bất nhân cũng đừng trách chúng ta bất nghĩa. Gia gia, con thay người giáo huấn cô ta."

"Nhất định phải cho cô ta một chút giáo huấn, nếu không liền không biết trời cao đất rộng. Ta không tin, đánh cô ta mấy gậy, liền giam lão tử vào ngục, vẫn là Thuần nhi hiểu chuyện, cá tính đơn thuần, không giống tiểu tiện nhân này, đánh vào mặt Hoắc gia. Đưa di động đến đây cho ta." Hoắc lão gia nói.

Tần Diệu Ni lập tức đưa di động cho ông.

Hoắc lão gia gọi điện thoại cho Hoắc Vi Vũ.

Quyền Vi Vũ nhìn là Hoắc lão gia liền nghe, Hoắc lão gia chưa kịp nói, đã nghe một âm thanh lạnh lùng:

"Đây là lần cuối tôi buông tha cho các người, bắt đầu từ hôm nay, không nên xuất hiện trước mắt tôi, cũng đừng gọi điện cho tôi, các người và tôi không có quan hệ gì mà nói chuyện qua điện thoại, mặt khác, tôi đổi họ rồi, là họ Quyền."

Hoắc Vi Vũ nói xong, không cho Hoắc lão gia cơ hội nói chuyện, cúp điện thoại, trực tiếp gọi cho Cố Cảo Đình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui