Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm khoảng trống, dừng lại một hồi lâu.

Trong lòng nhàn nhạt chua xót.

Đã biết cô ta không lo lắng rồi, còn nói là bạn thân?

Không có nỗ lực, thì không có thương hại.

Không cưỡng cầu nữa, mới có thể thoải mái.

"Chị đã nói rồi, sẽ không giúp em." Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại, cho Thường Yến vào danh sách đen của cô.

Cô bưng khay qua.

Giám đốc quán bar cung kính đẩy cửa ra.

Hoắc Vi Vũ đặt món ăn lên bàn trà.

"Ngồi xuống." Cố Cảo Đình ra lệnh.

Hoắc Vi Vũ không hiểu ngồi xuống ghế sofa.

"Ăn." Một chữ đơn giản, không cho kháng cự.

Hoắc Vi Vũ: "..."

Cô không biết đối phương có ý gì, nhíu mày, ăn một miếng.

Bị người khác nhìn chằm chằm mình ăn mì, cảm giác này, như ngồi trên đống lửa, tay cũng không biết cầm sao cho tốt.

Đối phương không phải bị biến thái chứ.

Hoắc Vi Vũ cúi đầu hút một hơi, miệng màu hồng nhạt trơn bóng, bộ dạng như vị rất ngon.

Cố Cảo Đình thâm thúy nhìn cô, trong đầu liền nhớ đến hương vị mì ăn liền của cô làm, rất khó ăn.

Nhưng mà, lúc này, lại tưởng niệm vô cùng.

"Ăn ngon không?" Cố Cảo Đình bật thốt lên hỏi.

"Tạm được." Hoắc Vi Vũ khiêm tốn nói ra.

"Trương quản lý, vào đi." Cố Cảo Đình ra lệnh.

Giám Đốc quán bar cúi người, bưng khay, đẩy cửa, đi vào.

Trong lòng Hoắc Vi Vũ có cảm giác quái dị.

Những đồ vật kia, cô đều đã nếm qua rồi.

Đũa, cô cũng dùng qua.

Anh ta không chê bẩn sao?

Hay là, anh ta bị biến thái thật.

Trong lòng của Hoắc Vi Vũ ngứa ngáy.

Thượng trung tá thấy Tư lệnh ăn mì ăn liền, cùng đám binh sĩ bên cạnh mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Tư lệnh ghét nhất ăn mì ăn liền.

Một hồi, Cố Cảo Đình ăn sạch chén, trầm giọng nói:

"Làm thêm bát nữa."

Thượng trung tá: "..."

Hoắc Vi Vũ đứng lên.

"Khoan đã, làm hai bát." Cố Cảo Đình nói lại.

Lúc này,Thượng trung tá, cảm thấy cả người lành lạnh.

Anh cảm thấy, Tư lệnh và Hoắc Vi Vũ có thể gương vỡ lại lành, lần trước anh có giáo huấn Hoắc Vi Vũ, về sau, không biết có bị xui xẻo không nữa.

Hoắc Vi Vũ làm hai bát mì, bưng lên.

"Cô cùng ăn." Cố Cảo Đình nói ra.

Hoắc Vi Vũ không thích người khác nhìn mình chăm chú khi ăn cơm, từ chối nói:

"Tôi không đói."

"Bảo cô ăn thì ăn." Cố Cảo Đình cường thế nói.

Được rồi, lúc trước người này giúp cô, ăn tô mì thôi mà, cô làm được, yên tâm.

*

Sau khi ăn xong, Hoắc Vi Vũ nhìn đồng hồ trên di động, đã hơn mười hai giờ.

Cố Cảo Đình liếc cô một chút, trầm giọng nói:

"Cô có thể đi."

Hoắc Vi Vũ đứng lên, gật đầu:

"Cảm ơn V tiên sinh đã giúp đỡ."

Cô quay người, vội vã đi ra ngoài.

Cố Cảo Đình nhìn hai cái bát không trên bàn, ngay cả nước mì cũng húp hết.

Anh đúng là điên rồi nên mới cảm thấy cô làm mì ăn rất ngon.

"Tư lệnh, muốn gọi phu nhân lại không?" Thượng trung tá đề nghị.

Trong lòng Cố Cảo Đình bực bội, sờ mũi:

"Không cần, nếu ép cô ấy, thì cô ấy sẽ chạy mất, không có gì hay."

Hoắc Vi Vũ một mình đi đến thang máy, đột nhiên, từ góc cua ba cô gái đi đến.

Đều là bạn của Cố Kiều Tuyết, cầm đầu là người so múa với cô Bối Bối.

Hoắc Vi Vũ thấy trong tay Bối Bối cầm ống tiêm, giật mình, ý thức được nguy hiểm, cô co cẳng chạy ngược lại.

"Bắt cô ta lại, đừng để cô ta chạy, nhất định phải chơi chết cô ta." Bối Bối hô to.

Âm thanh của cô đặc biệt lớn, thính lực của Cố Cảo Đình rất tốt.

Anh nhíu mày, phân phó cho mấy binh lính:

"Ra ngoài nhìn một chút xem có gì xảy ra?"

"Vâng, Tư lệnh!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui