Cố Cảo Đình mỗi một bước đi về phía trước, có thất vọng, cũng hy vọng.
Hoắc Vi Vũ chống lại ánh mắt của anh, trong lòng lộp bộp một chút.
Bốn phía yên tĩnh đến thần kỳ.
Dường như cô còn nghe được tiếng tim đập của mình.
Thình thịch thình thịch.
Có chút mê muội.
Cố Cảo Đình đi tới bên cạnh cô, mặt không biểu tình nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ cảm giác được ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía bọn họ, rũ mắt xuống.
Cảm giác trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, thật sự làm cho trong lòng người ta run sợ.
Cố Cảo Đình bắt lấy cái ghế, kéo ra, ngồi ở bên cạnh cô.
Cô có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người anh, trong khí tức giống đực mãnh liệt của anh, hỗn hợp tạo thành hormone đặc biệt.
Để cho không ai có thể bỏ qua, càng tâm hoảng ý loạn.
Cố Cảo Đình dựa ở trên mặt ghế, mắt nhìn về phía trước, hỏi: "Cô có lời gì muốn nói với tôi sao? "
Hoắc Vi Vũ nhớ tới mục đích đến nơi này, cô lấy phần tư liệu từ trong bọc ra, đặt lên bàn.
"Đây là tư liệu về máy bay và hòn đảo, khi nào anh muốn cần ký tên thì tìm tôi." Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói.
Đôi mắt sắc lạnh của Cố Cảo Đình co rụt lại, ánh sáng ác liệt nhìn chằm chằm trên mặt của cô, "Thật dễ nói chuyện, rốt cuộc tới đây làm gì."
Hoắc Vi Vũ không hiểu tâm tình thất thường của anh, chẳng lẽ anh cho rằng cô đến đây là để phá hủy hôn lễ sao?
"Qủa thật chỉ đến trả đồ thôi." Hoắc Vi Vũ xác định nói.
Cố Cảo Đình gắt gao nhìn cô, chống lại đôi mắt trong sáng của cô, anh cắn răng, đôi mắt tức giận gần như bắn ra lửa, bàn tay vung lên, đĩa đựng sườn xào chua ngọt bị quăng xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng xoảng.
Anh đứng lên, vẻ mặt xanh mét rời khỏi.
Người qua đường đều bị cơn giận của anh làm cho run sợ, hô hấp cũng không dám lớn tiếng.
Nhốn nháo lấy ánh mắt quái dị nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
Vị trí bụng của Hoắc Vi Vũ dính rất nhiều tương, vô cùng bắt mắt.
Nhiều người nhìn cô có không hiểu, có đồng tình, còn có hả hê cười nhạo.
Khóe miệng Hoắc Thuần cong lên, nói với Tần Diệu Ni: "Con nói mà, sao Cố Cảo Đình sẽ đi về phía cô ta, thì ra là muốn nhục nhã cô ta, cũng đúng, hôn lễ của em gái Cố Cảo Đình mà dám tới tham gia, chắc đầu óc bị hư rồi."
"May mắn nhà của chúng ta đã phân rõ giới hạn với cô ta, nếu không lần này nhất định sẽ bị liên lụy." Tần Diệu Ni may mắn nói.
Hoắc Vi Vũ biết rõ những người kia đang chỉ trỏ, cười nhạo cô.
Cô đã quen, nhìn thì quả thật quá khó coi, nhưng nếu khổ sở, bị người khác nhìn thấy, cô sẽ trở thành chuyện cười.
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng đứng lên.
"Không phải cô muốn chạy trốn chứ?" Hai tay Cố Kiều Tuyết ôm ngực, vênh váo tự đắc đứng ở trước mặt Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ đưa tư liệu trên bàn cho Cố Kiều Tuyết, "Trả lại cho Cố Cảo Đình, tôi đi toilet."
Cố Kiều Tuyết biết được đây là hợp đồng mua máy bay, vội vàng lấy ra nhìn, phát hiện còn có hòn đảo, tức giận đến nghiến răng, nhìn bóng lưng của Hoắc Vi Vũ lớn tiếng mắng: "Đồ đê tiện, không biết xấu hổ, mẹ cô không biết dạy cô sao, lại vô liêm sỉ như vậy."
Hoắc Vi Vũ dừng bước lại.
Lúc một người cảm thấy cô không tốt, thì dù cô làm gì cũng là sai.
Không trả đồ là sai, trả lại đồ cũng sai.
Cô chỉ làm những chuyện mình cần làm.
Hoắc Vi Vũ liếc xéo nhìn về phía Cố Kiều Tuyết, trong mắt ánh sáng lạnh như băng.
"Tôi không ngại để cô đến tìm mẹ tôi để tâm sự, để cho bà ấy dạy cô cái gì gọi là khẩu đức." Hoắc Vi Vũ không vui nói.
Đôi mắt của Cố Kiều Tuyết đỏ bừng.
Bạn bè của cô nhỏ giọng nói: "Tiểu Tuyết, đừng quên, chúng ta đã bỏ thuốc vào đồ ăn của cô ta, đợi cô ta ăn vào, chúng ta sẽ cho cô ta mất mặt."
Cố Kiều Tuyết nhẫn nhịn, hất cằm lên, nở nụ cười thắng lợi.
Hoắc Vi Vũ mặc kệ cô ta, đi đến toilet, lau sạch vết dơ trên váy cô liền bước đi.
Cô không muốn ngây ngốc ở đây thêm một giây nào nữa.