"Bà cô ơi, tôi sai rồi, cô đánh tôi đi, tôi khẳng định sẽ không đánh trả, mắng cũng không nói lại." Trung tá Thượng đi theo bên cạnh Hoắc Vi Vũ lãi nhải nói.
Hoắc Vi Vũ không để ý tới trung tá Thượng, bước nhanh về phía trước, đôi mắt đen kịt lóe sáng xinh đẹp.
Lần này đưa vòng hoa cúc, chuyện thả rắn hẳn không phải là do Cố Kiều Tuyết làm.
Cô ta không cần phải nguyền rủa chính mình để hãm hại cô.
Hung thủ đó, biết rõ giữa cô và Cố Kiều Tuyết có mâu thuẫn, hơn nữa, là một người phụ nữ.
"Trung tá Thượng, trong khu nhà cũ (tổ tiên để lại) Cố gia có gắn cameras chứ" Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt hỏi.
"Không có, có điều, ở đường đi vào nhà thì có gắn camera." Bây giờ Trung tá Thượng có gì nói đó, vô cùng cung kính.
"Anh có thể lấy băng ghi hình không?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Có lẽ vẫn còn ở đó." Trung tá Thượng nói.
Bây giờ Hoắc Vi Vũ bức thiết muốn chứng minh trong sạch của mình, tạm thời không muốn chiến tranh với trung tá Thượng.
"Bây giờ chúng ta đi lấy vật đó." Hoắc Vi Vũ xoay người, đi về phía xe của anh ta.
Trung tá Thượng lầm bà lầm bầm, trong lòng vô cùng xoắn xuýt.
Thật vất vả Hoắc Vi Vũ mới chịu quay về phía xe của anh ta, nhưng nếu như Hoắc Vi Vũ điều tra ra không phải là cô làm, tư lệnh sẽ không thể kết hôn rồi.
Dường như anh ta làm gì cũng sẽ chết.
"Tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên đi về chỗ của tư lệnh trước, người có quyền ra mặt, chuyện này sẽ tương đối khá giải quyết." Trung tá Thượng đề nghị nói.
Hoắc Vi Vũ liếc nhìn về phía anh ta, "Một trung tá, ngay cả muốn lấy băng ghi hình cũng không được sao? "
"Tôi không có ý này, tôi lo lắng lão gia vẫn còn ở khu nhà cũ Cố gia, co cứ đến đó như vậy, không phải là chui đầu vô lưới sao?" Trung tá Thượng lo lắng nói.
"Vậy rốt cuộc anh có đi hay không?" Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống hỏi.
Nếu như trung tá Thượng không đi, cô sẽ đi một mình.
Trong đầu trung tá Thượng chợt lóe sáng.
"Cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại cho tư lệnh, miễn cho cô đụng phải lão gia." Trung tá Thượng nói xong, lập tức gọi điện thoại cho Cố Cảo Đình.
Khu nhà cũ Cố gia
Tất cả người trong phòng bếp đều quỳ.
Đặc biệt là cô phù dâu kia, sắc mặt tái nhợt không có chút máu, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ nói: "Là Tiểu Tuyết kêu tôi làm như vậy, tôi không dám cãi lời, nếu không việc làm sẽ không còn nữa, tôi thật không ngờ Hoắc Vi Vũ đổi đồ ăn, tư lệnh tha mạng, lần sau tôi không dám nữa."
"Lần sau tôi cũng không dám." Người trợ lý đầu bếp cũng cầu xin tha thứ nói.
Khóe miệng Cố Cảo Đình cong lên, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, "Dám gạt tôi, mấy người là nhóm đầu tiên."
Phù dâu bị dọa lạnh run, "Tư lệnh tha mạng, tôi làm vì Tiểu Tuyết, tôi không thể cãi lời."
"Tần Duyệt, tuyên truyền đi, cô ta đắc tội tôi." Cố Cảo Đình phân phó nói.
Phù dâu co quắp ngồi trên mặt đất.
Người đắc tội Cố Cảo Đình, không có công ty nào dám giữ, ý nghĩa với chuyện cô ta không còn tìm được việc làm nữa rồi.
Ánh mắt Cố Cảo Đình lạnh như băng nhìn về phía trợ lý đầu bếp đang run rẩy, "Cô ta, cũng thế."
"Vâng." Tần Duyệt gật đầu.
Cố Cảo Đình đứng dậy, đi ra ngoài.
Điện thoại vang lên, anh nhìn thấy tên của trung tá Thượng, lập tức nghe máy.
"Tư lệnh, phu nhân nói muốn đi khu nhà cũ Cố gia để xem băng ghi hình, không sẽ gặp phải lão gia chứ?" Trung tá Thượng mật nói.
Ánh mắt Cố Cảo Đình thâm sâu nhìn về phía xa, do dự ba giây, trầm giọng nói: "Tôi đã biết, chở cô ấy qua đi."
"Vâng, được rồi."
Cố Cảo Đình cúp máy, nắm tay chặt chẽ nắm lên, trong mắt đen tối hiện lên ánh sáng.
Anh lái xe đi lấy băng ghi hình.
Anh muốn kết hôn với cô, nếu như bọn họ có thể xoay chuyển, anh muốn đánh cuộc một lần, anh muốn mãi mãi ở bên cô...