Mẹ Lâm trầm mặc một hồi.
Bà nhớ rõ bạn trai cặn bã lúc trước của Hoắc Vi Vũ là Ngụy Ngạn Khang, ngày hôm qua kết hôn, mẹ chó mèo chỗ nào cũng có.
Tiểu Vũ là người con dâu bà rất xem trọng, thật vất vả nhìn thấy con trai có cơ hội tốt, bà sẽ không bỏ qua đâu.
"Cười chết người rồi, cậu là người đàn ông của Tiểu Vũ gì chứ, Tiểu Vũ thích là Thừa Ân của chúng tôi, tôi thấy cậu nên hết hy vọng đi, Tiểu Vũ rất nhanh sẽ trở thành con dâu Lâm gia chúng tôi." Mẹ Lâm khiêu khích nói.
Trong mắt Cố Cảo Đình càng lạnh lùng, "Cậu ta dám trêu chọc Hoắc Vi Vũ, tôi sẽ làm cho cậu ta vĩnh viễn biến mất."
"Cậu có bệnh à, có thì tìm bác sĩ đi, cậu cho rằng cậu là Cố Cảo Đình, cho dù cậu là Cố Cảo Đình, có còn vương pháp hay không." Mẹ Lâm tức giận nói.
"Bà không tin, thì có thể thử xem, nhưng mà cơ hội chỉ có một lần, đừng làm chuyện để mình phải hối hận." Cố Cảo Đình cảnh cáo nói.
"Tôi không tin, con của tôi thích Vi Vũ, Vi Vũ thích con của tôi, cậu có thể làm gì." Mẹ Lâm không sợ nói.
Cố Cảo Đình cúp máy, cho số điện thoại của mẹ Lâm vào danh sách đen, ném vào trong túi xách của Hoắc Vi Vũ.
Mẹ Làm nhìn điện thoại bị ngắt, càng thêm tức giận.
Không được, bà phải nghĩ cách, giúp đỡ con của mình.
Nếu không vợ sẽ bị người đàn ông bá đạo đoạt chạy mất, phải làm cái gì bây giờ?
*
Hoắc Vi Vũ từ toilet đi ra, nhìn Cố Cảo Đình tức giận, vẻ mặt lạnh lùng.
Dường như trên người anh đang có ngọn lửa hừng hực, như muốn nuốt chửng những thứ bên cạnh.
Cô cẩn thận ngồi xuống, nhìn về phía anh.
Chống lại ánh mắt sắc bén của anh, cô run rẩy.
Không phải chỉ trốn một chút thôi sao?
Đám nhân viên lo sợ chuẩn bị bữa sáng cho anh.
Sủi cảo tôm, bánh bao trắng trẻo, óng ánh sáng long lanh.
Michelin là đồ uống phối hợp với bánh ngọt.
Hoắc Vi Vũ cầm lấy bánh ngọt cắn một cái, mùi thơm nồng đậm, đưa một miếng vào miệng, ăn rất ngon.
Cố Cảo Đình nhìn cô im lặng, dường như phải làm chút gì đó, mới có thể bình ổn lửa giận trong lòng anh.
"Đút tôi." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
"Khụ." Hoắc Vi Vũ bị sặc, che miệng lại.
Cố Cảo Đình đẩy đồ ăn của anh tới trước mặt cô.
Hoắc Vi Vũ lấy nước uống một nửa, kỳ lạ nhìn Cố Cảo Đình.
Xung quanh còn có nhiều nhân viên đang nhìn, để cô đút cho anh ăn, chuyện này cô thấy chỉ có người yêu thân mật với nhau mới làm, hơn nữa, trên cơ bản chỉ có thanh niên tràn đầy nhiệt huyết mới có thể làm.
Cô đã qua hai mươi lăm tuổi rồi, những chuyện này nghĩ lại thật thẹn thùng.
Hoắc Vi Vũ lén nhìn anh.
Trong mắt Cố Cảo Đình lóe lên ánh sáng.
Cô không nói chuyện, là anh biết cô muốn nói gì rồi.
Đưa tay, kéo gáy cô lại, cúi người, hôn lên môi của cô.
Lưỡi nóng đảo qua hàm răng, đến lưỡi của cô, đảo qua mỗi góc nhỏ trong miệng cô.
Hương vị bánh ngọt hỗn hợp trong miệng cô, đều bị anh nuốt vào trong miệng.
Đó là hương vị bánh cake ngon nhất mà anh từng nếm qua, muốn ngừng mà không được, muốn càng sâu hơn.
Hoắc Vi Vũ đã không thể hô hấp được.
Cô tránh đỡ đầu lưỡi của anh, muốn đẩy anh ra.
Cố Cảo Đình thuận thế ngậm đi vào, sức lực có chút lớn, càng giống như mang theo tức giận trừng phạt.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, đầu lưỡi có chút đau đớn.
Cố Cảo Đình cũng không có quá dùng sức, nhìn thấy tức giận trong mắt cô, anh mềm lòng, buông cô ra, hỏi: "Đút hay không đút."
Hoắc Vi Vũ không muốn đút.
Anh cầm chặt cổ tay của cô, cắn một cái trên ngón tay trắng nõn của cô.
"A." Hoắc Vi Vũ rút tay về, nhìn tới vết cắn đỏ trên ngón tay, trong lòng tức giận sự bá đạo của anh, "Cố Cảo Đình, anh lại khi dễ tôi."
Cố Cảo Đình vươn tay, "Cắn lại đi."
Hoắc Vi Vũ không biết anh muốn làm gì, nghi ngờ nhìn anh.
"Không phải cô nói tôi khi dễ cô sao? Tôi cho cô khi dễ lại." Cố Cảo Đình nghiêm túc nói.