"Tịch Phàm, em có thể giải thích." Mắt Hoắc Thuần đẫm lệ nói.
Ngụy Tịch Phàm băng lãnh nhìn cô làm bộ làm tịch:
"Giải thích cái gì, đừng nói với tôi là, cô gọi điện nhầm cho vợ của tôi."
Hoắc Thuần đứng lên, đôi mắt lập loè, giải thích:
"Em không muốn Hoắc Vi Vũ ở bên cạnh anh, cô ta là loại đeo bám, chuyên môn dụ giỗ đàn ông, em sợ anh sẽ bị cô ta gạt, vì em quá yêu anh, nên mới làm như vậy."
Ngụy Tịch Phàm chỉ vào Hoắc Thuần, cả giận nói:
"Nếu không phải nhờ cô ta, thì không biết cô chết từ đời nào rồi."
"Nhưng sau khi anh đi, biết cô ta nói gì với em không? Cô ta bảo em phải tránh xa anh, em không muốn, nên mới hại cô ta, Tịch Phàm, em không muốn bị mấy chuyện râu ria làm tổn thương tình cảm của chúng ta." Hoắc Thuần ôm cánh tay của Ngụy Tịch Phàm.
Ngụy Tịch Phàm gỡ tay Hoắc Thuần, đẩy cô ra:
"Trước đó tôi tưởng cô chỉ là đơn thuần, không nghĩ tới lại là ngu xuẩn, cô muốn thiết kế Hoắc Vi Vũ sao? Sai rồi, người cô thiết kế là tôi, nếu như vợ tôi biết, tôi nhất định chết chắc, tôi thấy cô tâm cơ thật khó lường, vốn định cho cô biểu diễn bộ phim Nữ Nhất Hào, bây giờ thì miễn đi."
Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp một chút, ánh mắt hoảng sợ.
Chính là vì bộ phim đó, cô mới chủ động hẹn Ngụy Tịch Phàm, cố gắng ra sức.
Bây giờ không phải là mất cả chì lẫn chài sao? Còn bị Ngụy Tịch Phàm cướp đi sự trong trắng.
Không có lợi.
"Tịch Phàm, em sai rồi, em thật là ngu ngốc, suy nghĩ quá đơn giản, về sau anh dạy em nhé." Hoắc Thuần khóc lóc nói ra.
Ngụy Tịch Phàm nhìn thấy bộ dạng của cô khổ sở động lòng người, ánh mắt nhu hòa đi mấy phần, nói:
"Nữ Nhất Hào là chuyện không thể, xem biểu hiện của cô, tôi sẽ suy nghĩ lại xếp cho cô một nhân vật trong đó."
"Em nhất định sẽ biểu hiện thật tốt." Hoắc Thuần chắc chắn nói.
"Gần đây ở Quản Châu Tứ Xuyên vừa chuyển đến một vị chủ nhiệm, cô giúp tôi giải quyết anh ta, có được không?" Ngụy Tịch Phàm ý vị thâm trường nói ra.
Hoắc Thuần biết, Ngụy Tịch Phàm muốn đưa cô cho vị chủ nhiệm mới này.
Chẳng qua là đi theo vị này, cũng không nhất định kém so với đi theo Ngụy Tịch Phàm.
Nói không chừng còn có thêm cơ hội.
"Được, em nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, Tịch Phàm, em muốn." Hoắc Thuần quyến rũ nói.
"Tôi còn có việc." Ngụy Tịch Phàm có chút bực bội, mở cửa ra ngoài.
Trong mắt Hoắc Thuần bắn ra một tia căm hận.
Đều do Hoắc Vi Vũ, làm cô mất trắng cơ hội nổi tiếng.
Cầm rượu đi đến máy riêng của cửa hàng, bấm số điện thoại của Hoắc Vi Vũ.
"Ai vậy?" Hoắc Vi Vũ bình thản hỏi.
"Hoắc Vi Vũ, cảm giác làm tiểu tam thế nào, chắc bị Ngụy phu nhân đánh vô cùng thoải mái nhỉ, ha ha ha." Hoắc Thuần cười trên nổi đau của người khác nói.
Hoắc Vi Vũ vẩy vẩy tóc trên trán, có chút bất đắc dĩ:
"Lấy IQ của cô mà có thể sống đến bây giờ, cũng thật sự là chuyện kỳ tích."
"Cô thông minh, thông minh mà bị người ta đánh? Tôi nhìn cô nha, thất nghiệp rồi phải không, à đúng rồi, vừa nảy Tịch Phàm đến tìm tôi, ông ta biết tôi là đầu xỏ, cũng không có trách tôi, còn muốn tôi đóng phim mới, ông ta đối với tôi thật tốt." Hoắc Thuần dương dương đắc ý nói.
Khóe miệng của Hoắc Vi Vũ giật giật:
"Vậy cô giải quyết cho tốt, đừng vui quá hóa rồ, mặt khác, bởi vì biểu hiện của cô rất tốt, nên tôi đã đưa hình của cô cùng Ngụy tiên sinh cho gia gia của cô xem, chúc cô may mắn."
Hoắc Thuần lập tức mất bình tĩnh:
"Hoắc Vi Vũ, đồ tiểu nhân hèn hạ âm hiểm."
Hoắc Vi Vũ tỉnh bơ:
"Nếu cô biểu hiện xuất sắc hơn chút, nói không chừng tôi sẽ đưa cho Ngụy phu nhân."
Hoắc Thuần mất hết kiênu ngạo, âm dương quái khí nói:
"Khó trách, chị em bên cạnh cô đều muốn hãm hại cô, cô chính là độc xà, cắn chết người được rồi đấy."