Nhưng cuối cùng, anh không muốn bức bách.
Có lẽ ý trời, định trước không cho anh yêu người anh muốn nhất.
“Hoắc Vi Vũ, cô tự do.” Cố Cảo Đình cúp điện thoại.
Hoắc Vi Vũ lặng yên tại chỗ.
Trong lòng như là bị trúng đòn nghiêm trọng, nổi lên chua xót, chảy vào trong máu.
Hình như là trúng độc vậy.
Cô nghe không thấy thanh âm chung quanh, nhìn không thấy hình ảnh, chỉ là cảm thấy, đầu óc ong ong ong rung động.
“Hoắc Vi Vũ, nếu tôi biến thành quỷ, tôi cũng sẽ không buông tha chị.” Thường Yến đuổi theo ra mắng tới, dùng sức đem Hoắc Vi Vũ đẩy ra đường cái.
Hoắc Vi Vũ đứng ở đường cái, bình tĩnh nhìn hướng xe Maybach xông tới cô.
Maybach tốc độ thực mau, mắt thấy liền sắp đụng phải.
trong đầu cô không thể vận chuyển, chân giống như mọc rễ, đứng ở trên mặt đất.
Xe ngừng lại ở trước mặt cô cách một cm.
Hoắc Vi Vũ bình thường trở lại.
Cửa sổ buông xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn dật.
Duật Nghị tay để ở trên cửa sổ, giơ lên tươi cười, “người đẹp, đã lâu không thấy, cách cô đến gần đúng là đặc biệt.”
Hoắc Vi Vũ lười để ý Duật Nghị, ánh mắt sắc nhọn quét về phía Thường Yến.
Thường Yến xem điện hạ tự nhiên cũng biết Hoắc Vi Vũ, trong lòng sợ hãi, xoay người liền chạy.
Hoắc Vi Vũ đang muốn đuổi theo.
Tay bị Duật Nghị cầm lại.
Hoắc Vi Vũ bực bội, không khách khí ném tay anh ra.
Duật Nghị không vui. “người đẹp, lạt mềm buộc chặt, chơi không có ý tứ, lần trước ở party tuyển phi tôi muốn tuyển cô làm bạn gái tôi, đáng tiếc bị người phá hủy, hiện tại lại cho cô một lần cơ hội.”
con mắt Hoắc Vi Vũ không ngó Duật Nghị, nhìn chung quanh bốn phía, tìm được cameras trị an, đôi mắt đỏ hồng, giọng lạnh lùng nói: “tôi thật đúng là bất hạnh.”
“cô thật sự không muốn làm bạn gái tôi?” Duật Nghị không tin, “Vậy cô lao ra đường cái làm gì, nếu không phải tính năng xe tôi tốt, hiện tại cô đã đi gặp Diêm Vương.”
Cho nên, như Cố Cảo Đình nói, cô lần nữa nhân nhượng, chờ bị người hại, may mắn tránh thoát một lần, hai lần, chờ lần cuối cùng cô muốn phản kích, đã không có cơ hội.
Hoắc Vi Vũ quyết định không hề nhân từ đối với Thường Yến, cầm lấy di động, gọi điện thoại đi ra ngoài.
“này, là 110 sao? Tôi vừa rồi đã bị mưu sát, mời đến đường Bác Ái xem xét. Nơi này có gắn máy theo dõi, hẳn là có thể lấy được bằng chứng.”
Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại, thấy Duật Nghị còn ở đó.
ánh mắt anh quái dị nhìn cô, như suy nghĩ gì, đối với cô tràn ngập tò mò.
Hoắc Vi Vũ thanh lãnh nói: “phóng viên sẽ đi theo cảnh sát lại đây tìm tin tức, anh muốn lên TV?”
Duật Nghị nhớ tới, tự mình chạy ra, nếu như bị ba phát hiện, kêu Cố Cảo Đình tới gặp anh, anh liền không có cơ hội chạy trốn.
“người đẹp, cô tên gì, tôi sẽ tìm cô.” Duật Nghị sốt ruột hỏi.
Hoắc Vi Vũ gợi lên khóe miệng, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, lãnh diễm vạn phần, “Cổ mẫn tử ( giả danh tự).”
“A Tử, chờ lần sau gặp mặt cho cô kinh ngạc.” Duật Nghị chạy về xe, lái xe chạy lấy người.
Lần sau?
Bọn họ sẽ không có lần sau.
*
Cảnh sát tới, Hoắc Vi Vũ ghi lại khẩu cung, đáng tiếc, camera trị an theo dõi bị hư.
Giống như rất nhiều camera trong tiểu khu theo dõi đều bị hư.
Hoắc Vi Vũ viết thư nặc danh báo chân tướng cho tổng thống.
Cô chỉ có thể đi về trước chờ tin tức.
Trở về căn nhà vắng vẻ, nằm ở trên sô pha.
Trong đầu nhớ tới, Cố Cảo Đình nói, ‘ Hoắc Vi Vũ, cô tự do. ’
Anh sẽ không lại xuất hiện ở trong cuộc sống của cô sao?
Cô đứng dậy, đi đến toilet, mở ra ngăn tủ.
bàn chải đánh răng, kem đánh răng lúc trước Cố Cảo Đình dùng vẫn còn.
Chỉ là, anh thật sự không có đến.
cuộc sống của cô, khôi phục bình thường……