Cửa bị đẩy ra
Tiến vào không chỉ có trung tá Thượng.
đi theo phía sau anh còn có một bác sĩ mặc áo khoác trắng, cùng với bốn hộ tá.
trên tay hộ tá cầm khay.
bên trong khay có kéo, băng gạc, bông, thuốc.
Cô nói một câu sau cùng rõ ràng không cao, bọn họ lập tức sẽ nghe thấy, chẳng lẽ họ vẫn luôn chờ ở cửa?
Hoắc Vi Vũ mặt ửng đỏ.
Cô còn bị Cố Cảo Đình ôm trong lòng ngực, nằm ở trên giường.
Cô xấu hổ, muốn đứng lên, đẩy cánh tay Cố Cảo Đình.
“A nha bà cô, cầu cô đừng nhúc nhích, cô lại động, miệng vết thương trên cánh tay tư lệnh cũng đừng mong khép lại.” Trung tá Thượng lo lắng nói.
Hoắc Vi Vũ thở dài một hơi, tâm bình khí hòa nói: “Phiền toái trước để tôi đứng lên, tôi không đứng dậy, các người làm sao đổi băng gạc cho anh ta?”
Nhan Diệc Hàm khẽ cười một tiếng, thoạt nhìn ôn nhu như ngọc, cầm lấy kéo trên khay hộ tá.
“Cái này xin yên tâm, chúng tôi có biện pháp.” Nhan Diệc Hàm nói, cắt khai băng gạc.
Hoắc Vi Vũ: “……”
Cô liếc một cái cánh tay Cố Cảo Đình bị thương.
từ đầu không là vết đao bình thường, như là con rết, ở giữa một đao rất sâu, tám vết thương cắt ở bên trong.
Càng tới gần bắp tay, miệng vết thương càng sâu, mặt trên có nhiều chỗ đã sinh mủ.
“Sao lại thế này, vì sao bị thương nghiêm trọng như vậy?” Hoắc Vi Vũ hồ nghi hỏi trung tá Thượng.
“quan trọng không phải ngoại thương, vết đao này có độc, tư lệnh đã đổi ba lần máu, độc trong cơ thể còn chưa trừ hết.” Trung tá Thượng đau lòng nói.
“Ai làm?” Hoắc Vi Vũ bật thốt lên nói.
Ở trong ý thức cô, không ai có thể đã thương Cố Cảo Đình.
“Tư lệnh có một kẻ thù lâu năm, vốn dĩ, người kia căn bản không gây thương tổn cho tư lệnh.
Chỉ là, tâm tình tư lệnh không tốt, chuyện gì đều tự tay làm lấy, cùng kẻ thù chính diện giao phong.
kẻ thù kia là quán quân võ thuật thế giới, tư lệnh không cẩn thận bị đâm một đao.
Bất quá, hắn cũng bị tư lệnh đánh nửa chết nửa sống, được một người thần bí cứu đi.” Trung tá Thượng giải thích.
“Nếu không có bắt được,không phải Cố Cảo Đình rất nguy hiểm?” Hoắc Vi Vũ trong lòng hiện lên lo lắng.
“Cái này yên tâm, chỉ cần tư lệnh còn sống, người kia không đụng vào người tư lệnh được.” Trung tá Thượng nói.
Hoắc Vi Vũ xem bác sĩ cho Cố Cảo Đình vô nước.
“Cái kia, anh có phải hay không trước để tôi ra, như vậy như thế nào vô nước?” Hoắc Vi Vũ mặt đỏ hỏi.
nhiệt độ cơ thể Cố Cảo Đình quá cao, trên mũi cô cũng nóng rướm mồ hôi.
Nhan Diệc Hàm cười ôn nhã, “tiềm thức Tư lệnh rất mạnh, chỉ cần cô bất động, anh sẽ vẫn luôn bảo trì tư thế này. tôi thiết kế tốc độ vô nước, ước chừng nửa giờ vô xong.
Tư lệnh cần vô bốn bình, các người trước nghỉ ngơi, nửa giờ sau tôi trở về đổi nước thuốc.”
Hoắc Vi Vũ cười khổ, “anh nói giỡn sao, muốn tôi vẫn luôn nằm như vậy?”
“Vui vẻ liền cười đi, nhẫn nại thực vất vả, bất quá, tuy rằng khó được cơ hội, nhưng tư lệnh hiện tại đang sinh bệnh, tôi kiến nghị cô không cần lộn xộn, adrenalin quá cao, thể lực còn không đủ, lại nghỉ ngơi hai ngày liền tốt.” Nhan Diệc Hàm ái muội nói.
“Cái gì?” Hoắc Vi Vũ quả thực hết chỗ nói rồi.
“Chúng tôi đi ra ngoài, thời gian còn lại giao cho cô, đúng rồi, đừng gọi bậy, cô kêu rách cổ họng cũng không có người để ý.” Nhan Diệc Hàm mỉm cười đi ra ngoài.
Cô nhìn bọn họ một đoàn rời đi, như là bóng cao xu xì hơi, tựa đầu vào ở trên gối……
Tâm hoảng ý loạn, tâm tư hoảng hốt