Ngụy Ngạn Khang nhíu mày, đẩy cửa bên cạnh ra.
"Uông." Một con chó màu trắng ngoắt ngoắt cái đuôi chạy ra, lè lưỡi chờ mong nhìn Hoắc Vi Vũ.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ mềm mại hơn, cúi đầu, gãi cằm chó con.
Chó con rất thích ý duỗi thẳng cổ.
"Tiểu Vũ, em còn nhớ không, nó rất giống Tiểu Thiên của chúng ta, để cho chúng ta trở lại quá khứ được không? Anh sẽ yêu em nhiều hơn." Ngụy Ngạn Khang tha thiết nhìn Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống, đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía Ngụy Ngạn Khang, "Anh muốn tôi nhìn gì tôi cũng đã nhìn rồi? Đưa tôi trở về đi, tôi không muốn quay lại, đi thẳng về phía trước, mới có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp hơn."
Ngụy Ngạn Khang cắn răng, nắm chặt nắm đấm, trong mắt lóe lên ánh sáng hung ác.
Cô vẫn không chịu quay lại sao.
Anh oán hận cô tuyệt tình!
"Hoắc Vi Vũ, sinh đứa con cho anh, sinh con cho anh, anh sẽ để em rời khỏi nơi đây." Đôi mắt của Ngụy Ngạn Khang đỏ bừng nói.
Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật, châm chọc nói: "Sao, anh muốn giam giữ tôi hả?"
Ngụy Ngạn Khang cầm chặt bờ vai của cô, hôn lên môi của cô.
Hoắc Vi Vũ mặt không biểu tình bình tĩnh nói: "Chỉ cần anh dám hôn tôi, tôi sẽ để anh và gia tộc của anh chôn cùng tôi."
Ngụy Ngạn Khang dừng lại, ánh mắt lập loè, đau khổ nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
"Nếu như Cố Kiều Tuyết biết anh làm gì với tôi, anh cảm thấy cô ta sẽ bỏ qua cho anh sao?" Hoắc Vi Vũ không sợ hãi nhìn anh.
"Em thật sự nhẫn tâm vậy sao? Chỉ vì anh quá yêu em." Ngụy Ngạn Khang không bình tĩnh nói.
"Biết rõ tôi là hạng người gì, thì sớm cút đi."
"Chúng ta yêu nhau bảy năm không phải bảy ngày, bảy tháng, Tiểu Vũ..."
"Anh cũng biết không phải là bảy ngày, bảy tháng, mà là bảy năm sao.
Bảy năm tình cảm, một khi phản bội, nó đâm vào trong lòng tôi anh biết nó đau cỡ nào không!
Ngụy Ngạn Khang, không phải tôi không nói, tôi không đau, không phải vì tôi không anh, chính là từ bỏ hy vọng từ anh.
Tôi không hận anh, vì bây giờ anh không có chút giá trị để tôi phải hận!" Hoắc Vi Vũ lớn tiếng quát, đẩy Ngụy Ngạn Khang ra, đi ra ngoài.
"Đừng đi." Ngụy Ngạn Khang la lên.
Hoắc Vi Vũ tiếp tục đi về phía trước.
"Anh nói đừng đi, em không nghe sao?" Ngụy Ngạn Khang đề cao đề xi ben.
Hoắc Vi Vũ căn bản không để ý tới anh ta, đi nhanh hơn.
Ngụy Ngạn Khang bước lên cầm lấy cánh tay của Hoắc Vi Vũ, đẩy cô ngã trên ghế salon.
Anh cởi thắt lưng ra, bỏ âu phục trên mặt đất, ánh mắt phức tạp nhìn Hoắc Vi Vũ.
"Tiểu Vũ, chúng ta lên giường, cho dù em muốn giết anh, anh cũng không muốn mất em, nếu chết, chúng ta cùng một chỗ, bây giờ dù sống, anh cũng sống không bằng chết." Ngụy Ngạn Khang lại cởi bỏ thắt lưng.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ càng bi thương.
Năm đó bầu trời xanh thẩm, Ngụy Ngạn Khang đứng ở dưới cây ngô đồng, anh là một người có học, tao nhã, quý khí bức người.
Mà hôm nay, người đàn ông dịu dàng nhu tình như nước kia đã không có ở đây, là một linh hồn xấu xí, anh ta không còn xứng đáng với túi da đẹp đẽ bên ngoài.
Hoắc Vi Vũ nắm chặt bình hoa trên bàn trà.
Ngụy Ngạn Khang nhào lên, hôn môi của cô.
Hoắc Vi Vũ không hề lưu tình, bình hoa nện ở trên đầu Ngụy Ngạn Khang.
Anh ta kêu lên một tiếng đau đớn, máu từ đỉnh đầu chảy xuống.
Hoắc Vi Vũ thừa dịp rời đi, cô quay đầu lại, nhìn thoáng qua anh ta, nước mắt chảy xuống.
Trong lòng Ngụy Ngạn Khang căng thẳng, lúc hồi phục tinh thần, trong lòng hiện lên khủng hoảng.
Bên ngoài quá tối, ở đây lại là trên núi, nếu như cô không đi đường cái, sẽ xảy ra chuyện đấy.
"Tiểu Vũ, anh đưa em về, Tiểu Vũ." Ngụy Ngạn Khang đứng lên, chạy ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ đã biến mất trong bóng đêm.
Nhìn túi xách của cô vẫn ở trên xe của anh ta, anh không suy nghĩ nhiều, chạy về phía khu rừng bên cạnh, lòng bàn chân vừa trượt, té lăn trên đất, hôn mê bất tỉnh.