Trên đường đi
Hoắc Vi Vũ một mực suy nghĩ, vì sao Phùng Tri Dao lại làm như thế.
Cô cũng không ngờ, nhìn Phùng Tri Dao nhu nhu nhược nhược, dịu dàng như nước, cho dù là nói chuyện, âm thanh cũng không cao hơn 50 dB(Đề xi ben).
Sao cô ta lại ác với chính mình như vậy.
Nắm tay của người chết, cọ không sợ sao?
Thật là, không thể nhìn mặt mà bắt hình giong được.
Trước mắt một đạo ánh sáng chiếu đến, theo bản năng Hoắc Vi Vũ trốn vào chỗ tối.
Mấy chiếc xe chạy qua như bay, chiếc ở giữa, là Cố Cảo Đình.
Phùng Tri Dao nằm trong ngực của anh.
Cô còn chưa kịp thấy rõ thần sắc của anh, xe đã mất hút, còn lại một mảnh bóng đêm đen kịt.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ có loại cảm giác chua xót.
Nguyện trọn đời trọn kiếp, sống đến răng long đầu bạc.
Loại ước mơ này cô cũng đã từng ước qua.
Nhưng, hiện thực lại tát vào mặt cô, đánh thức cô.
Ngoại trừ dựa vào bản thân mình, cô sẽ không dựa vào ai khác nữa.
Hoắc Vi Vũ đi đến đường cái, gọi điện thoại cho 12580, nghĩ lại.
Giang Khả rất nhanh có thể tìm được tài xế đưa cô về nhà, từ đó biết được địa chỉ của cô.
Cô không muốn bị dính vào chuyện này.
Hoắc Vi Vũ đi vào trong rừng, tìm một nơi kín đáo, dùng nhánh cây đào một cái lỗ.
Ở dưới lót mấy tầng lá khô, bỏ dây chuyền cùng điện thoại của Giang Khả xuống, lại trải thêm mấy tần lá khô lên, lắp lỗ lại.
Giang Khả có thể thông qua định vị trên điện thoại di động đến tìm đồ của mình, cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của cô.
Làm xong, Hoắc Vi Vũ phủi tay, đứng lên, đi dọc theo đường xuống núi.
Đi khoảng bốn tiếng, mới đến chân núi, lại đi thêm hai tiếng, mới gọi được taxi, về đến nhà đã hơn bốn giờ, mỗi ngón chân đều nổi mụn nước, lòng bàn tay trày trụa tùm lum.
Hoắc Vi Vũ nằm trong bồn tắm, nước ấm áp, trong đầu liền nhớ đến Cố Cảo Đình.
Loại người cao cao tại thượng, gần như hoàn mỹ, cô cũng chỉ có thể ngước nhìn.
Tim hơi hơi đau.
Chẳng qua còn tốt chán, so với quá khứ chịu bao nhiêu tổn thương sâu sắc, cái này thì là gì chứ.
Đau đau, dần sẽ mất cảm giác.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Cô bị tiếng gõ cửa đánh thức, mở to mắt.
Ngâm nước quá lâu, thân thể như nhũn ra, vòi nước cũng chưa tắt.
Trong phòng tắm đều là nước.
Cô tắt vòi nước, đi ra khỏi phòng tắm, giẫm lên sàn nhà, chân cảm giác càng đau hơn.
Cố Cảo Đình còn mặc âu phục tối hôm qua, gương mặt mệt mỏi, phong trần, giống như từ trên biển tới.
Đêm qua, chắc là bồi Phùng Tri Dao.
Cô mở cửa, lãnh đạm nhìn Cố Cảo Đình.
"Hôm qua trong quân có việc gấp, không đến được, cùng nhau đi ăn điểm tâm không?" Cố Cảo Đình mời nói.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ chua xót, lẳng lặng tiến vào trong máu.
Quân sự có việc?
Đàn ông nói dối quá nhiều, tin tưởng, cô liền thua.
"Cố Cảo Đình, nếu như anh yêu một người phụ nữ tâm cơ khó lường, anh sẽ làm sao?" Hoắc Vi Vũ nhẹ nhàng hỏi.
Cố Cảo Đình nhớ tới lời của Thượng trung tá: Yêu cô ta, không phải giáo dục cô ta, mà phải làm theo ý của cô ta.
"Hư theo cô ta, khiến cho cô ta không cảm thấy cô đơn." Mắt Cố Cảo Đình sáng rực nhìn cô nói.
Hoắc Vi Vũ hiểu rõ, khóe môi giương lên.
Cô nở nụ cười xinh đẹp, yêu dã, giống như hoa mai kiêu ngạo trong tuyết.
"Về sau đừng đến tìm tôi, mặc kệ anh suy nghĩ gì về tôi, đều chặt đứt đi, tôi không thể thích anh." Hoắc Vi Vũ dứt khoát đóng cửa lại.