Hoắc Vi Vũ đi rạp hát Ninh Xuyên, đem phiếu VIP đổi ra vé.
Dọc theo đường đi, tâm tình thấp thỏm.
Cô nhìn thấy Cố Cảo Đình, phải nói cái gì?
Anh đều như vậy quyết liệt rời đi, nếu như bị cự tuyệt, thật là làm sao bây giờ?
Hoắc Vi Vũ thở ra một hơi, đôi mắt cụp xuống nhìn phía trước.
Càng muốn, trong lòng càng là không yên ổn.
Cô dừng xe lại ven đường, lấy ra di động, chuẩn bị lên thiên nhai hỏi thăm bạn trên mạng.
Tin tức nhắc nhở, có 108 cá nhân trả lời vấn đề ngày hôm qua của cô.
Hoắc Vi Vũ thuận tay mở ra.
Bên trong rất nhiều bạn trên mạng chỉ cách khắc phục mất ngủ, cũng có trêu chọc bát quái.
người lúc trước cũng mất ngủ để lại một câu: Ngủ ngon, ngủ ngon.
Ngủ ngon? Nhìn đến bốn chữ này, Hoắc Vi Vũ không hiểu ưu thương.
Hôm nay, chỉ sợ lại mất ngủ.
Cô nhắn lại trên diễn đàn: Nữ sinh nếu nói sai lời, làm sai việc, xong việc, nên làm thế nào gặp nam sinh kia.
Rất nhanh có người trả lời: *** có thể giải quyết hết thảy vấn đề nam nữ.
mặt Hoắc Vi Vũ đỏ hồng.
sau khi bọn họ cãi nhau, cô đi câu dẫn anh, không phải tự rước lấy nhục sao?
“quan hệ tôi và anh ta không phải loại bạn nghĩ.” Hoắc Vi Vũ trả lời.
Lầu hai vị kia lại nói: Nam truy nữ cách tòa sơn, nữ truy nam cách tầng sa, kết quả kém nhất còn không phải là tách ra?
Hoắc Vi Vũ cảm thấy lời nói rất có đạo lý.
kết quả kém nhất bất quá là tách ra, còn có kém hơn so với hiện tại sao?
Cô hạ quyết tâm.
Hoắc Vi Vũ đem toàn bộ tin nhắn của mình xóa.
Lái xe, đi đến nơi Cố Cảo Đình.
cửa biệt thự Cố Cảo Đình đang mở.
Cô nắm chặt vé vào cửa, cố lấy dũng khí, đi vào.
Liếc mắt một cái, liền thấy đang ngồi ở trên sô pha là Phùng Tri Dao.
trong tay cô ta đang bưng ly cà phê, ưu nhã lật tạp chí xem, nghiễm nhiên bộ dáng ung dung của nữ chủ nhân.
Mà mặc trên người cô ta, là váy dài màu trắng mà ngày hôm qua Cố Cảo Đình đưa cô mặc.
hóa ra, váy kia là chuẩn bị cho Phùng Tri Dao.
lòng Hoắc Vi Vũ phòng bị bị cái gì đụng phải một chút, rời khỏi vị trí ban đầu, rớt xuống đáy vực.
Nếu Cố Cảo Đình thích người phụ nữ kia, cô còn có nơi dừng chân sao?
Phùng Tri Dao thấy Hoắc Vi Vũ, dịu dàng hỏi: “chào cô, xin hỏi có việc sao?”
“Tôi,” môi Hoắc Vi Vũ khẽ run, lập tức trong đầu hết ý.
Phùng Tri Dao đứng lên, đi tới cô, “Tôi giống như gặp qua cô ở đâu rồi.”
Hoắc Vi Vũ nắm nắm tay thật chặt, vành mắt hơi hơi phiếm hồng.
Nếu Cố Cảo Đình và Phùng Tri Dao ở bên nhau, cô tới, không có ý nghĩa gì.
Cô cũng không nghĩ bị người ghét bỏ.
Hoắc Vi Vũ buộc mình cứng rắn tươi cười, đem vé đưa cho Phùng Tri Dao, “Tôi tới đưa vé, phiền cô đem vé đưa Cố Cảo Đình.”
Phùng Tri Dao tiếp nhận, nhìn thoáng qua vé, nét mặt biểu lộ tươi cười, “Cái này là dàn nhạc tôi thích nhất, Cảo Đình thật là có lòng.”
Cô ta nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, cảm thấy chính mình thất lễ, khách khí nói: “Nếu không cô chờ đi, Cảo Đình nói khoảng mười phút sau sẽ trở về.”
lông mi Hoắc Vi Vũ run rẩy.
Một tiếng Cảo Đình, so với quan hệ cô và Cố Cảo Đình thân cận vạn phần.
Phùng Tri Dao đối với hành tung Cố Cảo Đình rõ như lòng bàn tay.
Mà cô, một chút cũng không biết Cố Cảo Đình hiện tại ở nơi nào, đang làm cái gì?
Anh cũng không nói với cô.
so với Phùng Tri Dao, cô thua chị kém em.
“Không cần, làm phiền cô đem vé đưa cho anh ấy.” Hoắc Vi Vũ gật đầu, nhanh chóng xoay người.
Cô sợ chậm một giây, liền sẽ tiết lộ cảm xúc của mình, vọt tới xe, lái xe rời đi.
Tầm mắt, dần dần mờ mịt.
cảm giác cầu mà không được, thu tâm đều phát đau.
trên mặt Phùng Tri Dao tươi cười, làm cho cô hiểu rõ, cô có lẽ tranh thủ tư cách đều tùy thời bị cướp đoạt.
trước mặt, xe Rolls-Royce của Cố Cảo Đình thoáng qua……