Hoắc Vi Vũ thấy được anh lãnh khốc.
ánh mắt anh sắc bén mà lạnh lùng, con mắt không có liếc nhìn cô một cái, xe chạy như bay mà lướt qua.
Thực mau, liền biến mất ở trong gương sau xe cô.
đôi mắt Hoắc Vi Vũ cụp xuống.
Có một số người, vĩnh viễn không thể khát vọng mà có được.
Không phải anh không tốt, mà là, anh tốt, anh muốn cho người kia.
Ngẫu nhiên, một chút bố thí, khiến cho cô nghi ngờ hy vọng, cô thật là suy nghĩ nhiều quá.
Hoắc Vi Vũ khổ sở trong lòng, tốc độ xe nhanh hơn.
Tốc độ càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh……
hai mươi phút sau lúc tốc độ cực nhanh, phía trước một chiếc xe đột nhiên quẹo hướng, cô đạp vội chân ga, dừng xe.
Lại lái xe, tắt máy.
Hoắc Vi Vũ đạp vài lần bộ ly hợp, đều không có khởi động được xe.
Nổi giận đánh tay lái, phát ra âm thanh dài chói tai.
Một cảnh sát giao thông cưỡi xe máy chạy lại đây, gõ cửa xe.
mắt Hoắc Vi Vũ đỏ hồng, hạ cửa sổ xe.
“Biết mình chạy quá tốc độ không?” cảnh sát giao thông hỏi.
Hoắc Vi Vũ vẻ mặt bức bách.
Cô chỉ nghĩ phát tiết lửa giận, không có ý thức được vấn đề này.
“Biết nơi này tốc độ hạn chế bao nhiêu không?” cảnh sát giao thông giáo dục nói.
Cô chạy nhanh như vậy, nào có tinh thần xem tốc độ hạn chế, chờ thấy rõ ràng, cô liền ngỏm củ tỏi.
“Cái kia, xe tôi hỏng rồi mới như vậy, ngài có thể kêu người tới kéo xe tôi đi cửa hàng CS tu bổ không? buổi chiều tôi còn phải mở cuộc họp.” Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng nói.
cảnh sát giao thông: “……”
Hoắc Vi Vũ đem số điện thoại đưa cho cảnh sát giao thông, trở về công ty.
cảnh sát giao thông nhìn bóng dáng Hoắc Vi Vũ nhanh chóng rời đi, khóc không ra nước mắt, sớm biết vậy, anh không lo chuyện bao đồng, nơi này, không phải địa bàn của anh.
*
Cố Cảo Đình về đến nhà, buồn rầu xuống xe, toàn thân bao phủ hàn khí.
“Cảo Đình,” Phùng Tri Dao đi đến trước mặt Cố Cảo Đình.
“Đây là lần thứ mấy Minh Nặc rời nhà đi ra ngoài!” Cố Cảo Đình bốc lửa giận, đề cao đê-xi-ben, ánh mắt vằn đỏ nhìn Phùng Tri Dao.
Phùng Tri Dao cúi đầu, ủy khuất nói: “tính cách nó thực cực đoan, giống cha nó, anh biết cha cô là ai.”
“đổi cách suy nghĩ của em, trẻ con là vô tội! Đây là lần cuối cùng, nếu lần sau Minh Nặc ở chỗ em còn bỏ nhà trốn đi, em không cần tìm nó, nó không thích hợp ở bên cạnh em.” Cố Cảo Đình cả giận nói.
“anh chính là cảm thấy em không phải thật sự yêu thương nó đúng không? Không phải thật sự yêu thương nó thì đến chỗ anh tự rước lấy nhục làm gì!” Phùng Tri Dao cũng tức giận.
“điều em phải làm là để nó cảm nhận được em thương nó, mà không phải làm nó cảm thấy cô đơn, cho nên bỏ nhà trốn đi, em tới tìm anh, thời gian chờ anh, đều dùng để chăm sóc nó như vậy đủ rồi, đừng quên, ở trong thân thể nó có một nửa dòng máu tương đồng với em.” Cố Cảo Đình nói không lưu tình chút nào.
Phùng Tri Dao đem vé hòa âm trên tay ném tới trên người Cố Cảo Đình, “anh một mình đi xem đi, còn có, em phải nhanh một chút gả cho Thanh Vân, miễn cho phải chịu đựng anh oan uổng.”
Phùng Tri Dao nổi giận đùng đùng rời đi.
Cố Cảo Đình ngồi xuống trên sô pha, gọi điện thoại cho trung tá Thượng: “An bài người đi tìm Minh Nặc.”
dì Long đem hai tấm vé nhặt lên, hỏi Cố Cảo Đình: “Thiếu gia, vé này xử lý như thế nào?”
“vé vào cửa gì?” Cố Cảo Đình nhíu mày.
“Vừa rồi Hoắc tiểu thư đưa tới hai tấm vé vào cửa đi xem hòa âm.” dì Long nhỏ giọng giải thích.
ánh mắt Cố Cảo Đình kịch liệt, đột nhiên rùng mình, phóng xạ ra băng lạnh.
Cô gấp như vậy không chờ nổi phủi sạch quan hệ với anh sao?
Đem hai tấm vé vào cửa đưa tới, thật đúng là không nghĩ xót cho anh!
Di động vang lên tới.
“này, chuyện gì!” Cố Cảo Đình xem không biết là ai, tính tình táo bạo nói.
“chào anh, tôi là Thẩm Mặc Thần, buổi tối hôm nay cùng nhau ăn cơm?”