Trên xe
Hoắc Vi Vũ liếc tay Cố Cảo Đình bị thương.
lòng cô hơi hơi co rút đau đớn.
Cô ngó đến phía trước có tiệm thuốc, nói: “Dừng xe lại.”
“Làm sao vậy?” Cố Cảo Đình khó hiểu nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
“nói anh dừng thì dừng.” Hoắc Vi Vũ không khách khí nói.
Trên thế giới này cũng chỉ có cô dám nói với anh loại giọng này.
Mấu chốt là, cô dùng loại giọng điệu này nói với anh lời nói còn có thể coi như không có việc gì.
Anh còn vui vẻ chịu đựng.
Cố Cảo Đình dừng xe ở ven đường, liếc cô
Hoắc Vi Vũ cởi bỏ đai an toàn, giọng mềm nhẹ vài phần, “anh ở trên xe chờ tôi một hồi, tôi đi tiệm thuốc mua vài thứ, anh chú ý miệng vết thương nhiễm khuẩn.”
“A.” Cố Cảo Đình cười một tiếng, trong mắt phản chiếu ánh đèn đường.
Anh nhìn cô đi tới tiệm thuốc, liếc mắt một cái bàn tay bị thương, khóe miệng giơ lên
Tâm tình thoải mái vài phần.
Chỉ chốc lát, Hoắc Vi Vũ đã mua nước sát trùng, kim sang dược, bông băng, miếng dán miệng vết thương trở lại.
Cô ngồi trên xe, xoay tròn mở nắp bình nước sát trùng, dùng bông băng, nhìn về phía anh, nói: “Tay.”
Cố Cảo Đình duỗi tay về phía cô.
Hoắc Vi Vũ cầm mu bàn tay anh, đầu ngón tay anh run rẩy.
Cô cúi đầu, nghiêm túc cẩn thận giúp anh chà lau vết máu, chung quanh miệng vết thương.
Đem kim sang dược rắc trên miệng vết thương.
Nhẹ nhàng thổi.
Ấm áp phản phất qua lòng bàn tay anh, ấm tới trong lòng anh rồi.
Anh liếc bộ dáng cô yên tĩnh dịu dàng.
lúc Hoắc Vi Vũ ôn nhu, thật sự có thể mềm mại tiến vào trong lòng người, khắc vào tận xương tủy.
Cô xem trong lòng bàn tay anh vài chỗ bị thương, có một chỗ còn rất sâu.
Trong mắt có chút đỏ hồng.
“Tôi không đau.” Cố Cảo Đình ôn nhu nói, tươi cười.
Hiện tại anh cảm thấy trong lòng ngọt như là ăn mật đường, thật sự không cảm giác đau.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn anh.
Cô biết anh là người đàn ông thực kiên cường, cứng rắn, cứng cỏi.
Liền tính trợ giúp ưu ái phụ nữ gả cho cô, anh cũng không mở miệng kêu đau.
Trên thực tế, trong lòng hẳn là rất đau đi.
Tựa như Anh hai cô.
Như vậy phong tư trác tuyệt, nói về người đàn ông hào hiệp, nếu như không phải bị tổn thương hoàn toàn, cũng sẽ không tùy ý phá hư hôn nhân của mình.
Cô vì anh, cảm thấy đau lòng.
Hoắc Vi Vũ cầm miếng dán dán miệng vết thương, giúp anh dán lên, trầm giọng nói: “Không phải không đau, sẽ đại biểu không có bị thương, về sau bị thương thì kêu đau, lúc người khác đánh, sẽ không dùng sức và nhẫn tâm như vậy.”
“Thuyết giáo hả, trẻ con.” Cố Cảo Đình cưng chiều.
“anh mới là trẻ con, tâm trí người phụ nữ cùng tuổi muốn hơn người đàn ông thành thục mười tuổi, anh không có hơn tôi mười tuổi đâu.” Hoắc Vi Vũ giúp anh chuẩn bị cho tốt.
Cố Cảo Đình liếc cô, tâm tùy ý động, nâng lên cằm cô, làm cô đối diện với anh.
Anh chậm rãi kéo cô tới gần,môi hồng càng lúc càng tiếp cận cô.
tâm tư Hoắc Vi Vũ có vài phần hoảng hốt.
Cô thích anh.
Tuy rằng, trong lòng anh yêu chính là người khác.
Cảm tình là không thể khống chế, không thể trách bất luận kẻ nào.
Cô nghĩ muốn buôn thả, cuối cùng thuận theo lòng mình một lần, không so đo hậu quả, từ bỏ lý trí.
Hoắc Vi Vũ nhắm hai mắt lại.
môi anh mềm mại đụng tới cô, lưỡi tiến vào.
Cô cầm cánh tay anh, đáp lại anh.
Hai người ở trong miệng quấn quanh, hô hấp lẫn nhau.
Cô chủ động một chút, đủ để thiêu đốt toàn thân anh.
Cố Cảo Đình thực xúc động, vỗ về eo cô, đem cô nâng lên, tách cô ra T, ngồi xuống đầu gối anh.
Anh cầm tay cô, theo lưng quần anh đi vào, làm cô cảm nhận được anh vì cô điên cuồng.
Thật lâu sau, anh mới buông môi cô sưng đỏ ra, hơi thở dồn dập, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, nói giọng khàn khàn: “Có thể chứ?”