Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

"Anh ta vốn không phải là đàn ông mà em có thể mơ ước, chúng em không hợp." Nói đến câu sau, trong lòng Hoắc Vi Vũ nhói một cái, đôi mắt rũ xuống.

Lông mi dài che mất cảm xúc chân thật trong mắt cô.

Từ bỏ, phải dứt khoát một chút, cho dù khó chịu, cũng tự mình gánh chịu.

Dần dần, thời gian trôi qua, sẽ mất cảm giác.

"Tiểu ngũ." Giang Nam Phong lo lắng hô một tiếng.

Ánh mắt sắc bén của Thẩm Mặc Thần đảo qua, cắt ngang Giang Nam Phong nói:

"Nam Phong, em đi mua chút điểm tâm, tiểu ngũ cũng đói bụng rồi."

Giang Nam Phong nhìn Thẩm Mặc Thần một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng đứng dậy, đi ra ngoài.

Vừa mở cửa, đụng phải Lâm Thừa Ân.

"Tứ ca, bác sĩ bảo anh ở nhà nghỉ ngơi, anh qua đây làm gì." Giang Nam Phong lo lắng nói.

Lâm Thừa Ân vỗ vỗ bả vai của Giang Nam Phong:

"Anh biết cơ thể anh mà."

Giang Nam Phong nhìn Thẩm Mặc Thần, muốn Thẩm Mặc Thần lên tiếng.

Thẩm Mặc Thần đứng lên:

"Anh và Nam Phong ra ngoài mua điểm tâm, em qua đây cũng tốt, đỡ cho bọn anh chạy qua, nằm ở trên giường trò chuyện, sẽ không lưu lại mầm bệnh, tất cả mọi người bình an, thân thể đều khỏe mạnh, mới là mong muốn của chung."

"Đúng vậy, nhị ca." Lâm Thừa Ân nói có chút xa cách, gật đầu.

Đối với chuyện Thẩm Mặc Thần bức Hoắc Vi Vũ gả cho Cố Cảo Đình, anh vẫn còn canh cánh trong lòng, vẫn còn tức giận một ít.

Thẩm Mặc Thần ra khỏi phòng.

Giang Nam Phong ý vị thâm trường nhìn Lâm Thừa Ân một chút, đuổi kịp Thẩm Mặc Thần, hỏi:

"Nhị ca, nếu như tiểu ngũ không gả cho Cố Cảo Đình, không biết Cố Cảo Đình có xuất binh không nữa, đến lúc đó, đại ca làm sao?"

"Con người đều có số cả, sinh tử do trời định, đại ca mất tự do, tiểu Vũ mất hạnh phúc, cũng mất cả tự do luôn." Thẩm Mặc Thần thở dài một hơi, hạ quyết tâm.

"Quả thực chúng ta không nên đặt gánh nặng lên người tiểu Vũ, em ấy chịu nhiều đau khổ như vậy, thật vất vả mới quên đi quá khứ, em ấy có quyền lựa chọn cuộc sống tốt hơn. Chuyện của đại ca cũng đừng nói cho tiểu ngũ, cũng không cần nói cho Thừa Ân, quan hệ của Thừa Ân và em ấy rất tốt, nhất định sẽ nói cho em ấy biết." Thẩm Mặc Thần nói.

"Còn đại ca bên kia thì sao?" Giang Nam Phong lo lắng nói.

"Hai nước quan hệ thân thiết, cùng lắm thì đại ca chỉ bị cầm tù, không nguy hiểm đến tính mạng, chúng ta có thêm thời gian nghĩ biện pháp." Thẩm Mặc Thần trầm giọng nói.

Giang Nam Phong cúi đầu, tự lẩm bẩm:

"Sợ hai nước đánh nhau, đại ca sẽ bị tra tấn, sống không bằng chết."

Trong mắt Thẩm Mặc Thần lóe lên một tia sắc bén:

"Ngày mai anh sẽ qua nước G."

*

Thời gian, yên lặng qua một ngày, một ngày, lại một ngày.

Hoắc Vi Vũ nằm trên giường bệnh, cầm sách y khoa của Giang Nam Phong đưa cho.

Cô muốn trở lại cuốc sống khi xưa.

Lâm Thừa Ân tiến lên, cướp quyển sách trong tay của cô:

"Em muốn trở lại con đường y học sao? Anh van em, giờ em cũng là tiến sĩ hệ tài chínnh rồi đấy.

Hoắc Vi Vũ giựt sách lại, nhếch miệng:

"Có vấn đề sao?"

"A, không có vấn đề, cái kia, con trai của lãnh đạo của ba anh cuối tuần này kết hôn, kêu cả nhà anh đi, qua hỗ trợ đám cưới."

Hoắc Vi Vũ liếc anh:

"Anh cũng thật là, thân còn đang bị thương, người khác kết hôn, cũng phải qua tham gia náo nhiệt."

"Bọn họ thăm dò được tuần này anh xuất viện, lãnh đạo của cha anh muốn giới thiệu con gái của ông cho anh, anh không đi, thì không nể mặt ông ta rồi." Lâm Thừa Ân bất đắc dĩ nói.

Hoắc Vi Vũ cười:

"Chúc mừng anh, tứ ca, cuối cùng khuôn mặt của anh cũng làm anh nở mày nở mặt, không uổng anh phấn đấu mấy năm, lên đường bình an, tiến lên gả vào nhà của người lãnh đạo của ba anh đi."

"Nói đùa, anh và con gái nhà người ta vẫn chưa gặp mặt."

"Như lúc gặp mặt mới bị điện giật nha, ha ha, con của lãnh đạo của ba anh kết hôn, Cố Cảo Đình có đi không?" Hoắc Vi Vũ nói sang chuyện khác, hỏi/


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui