Sắc mặt Lâm Thừa Ân trầm xuống:
"Sao tự nhiên em lại nhắc đến anh ta?"
"Anh ta là nhân vật trọng yếu trong quân đội, lãnh đạo của cha anh cũng là quan lớn, em đoán thử thôi mà." Hoắc Vi Vũ hời hợt nói.
"Lãnh đạo của cha anh làm việc cho Mai tướng quân, đối đầu với Cố Cảo Đình, anh ta sẽ không đi." Lâm Thừa Ân giải thích nói.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống.
Nếu như lãnh đạo của ba Thừa Ân gả con gái cho Thừa Ân, vậy đại ca sẽ đứng bên phía Mai Tướng quân.
Sẽ là đối địch với Cố Cảo Đình.
Quan hệ trong quân đội, vốn rất rắc rối phức tạp, khó gỡ.
Bên nào thế lực mạnh hơn, thì thế lực bên yếu hơn sẽ thất bại.
Thắng làm vua, thua làm giặc.
Cô không hi vọng Cố Cảo Đình thất bại.
Anh cao cao tại thượng, không ai bì nổi, kiệt ngạo bất tuần.
"Thừa Ân, chủ nhật đến đón em." Hoắc Vi Vũ nói.
Lâm Thừa Ân vui vẻ nói:
"Cảm ơn."
"Chẳng qua, làm bộ như vậy cũng không phải kế lâu dài, anh nên tìm bạn gái sớm chút, tránh cho dì Lâm lo lắng, dì ta muốn ôm cháu trai đến điên luôn rồi." Hoắc Vi Vũ khuyên nhủ.
"Cái gì cũng phải từ từ, thà chậm mà chắc, anh chỉ tìm một người, cũng là duy nhất." Lâm Thừa Ân cảm thán nói.
Không biết cô ta, khi nào mới xuất hiện nữa.
Nhìn tiểu Vũ và nhị ca như vậy, anh càng ngày càng sợ tình yêu rồi.
*
Hoắc Vi Vũ xuất viện, trở về nhà, vừa vặn tại cửa ra vào đụng phải một bác gái.
"Tiểu Vũ, sao thứ bảy con không qua?" Bác gái quan tâm hỏi.
"Con bị tai nạn xe, nằm trong viện mấy ngày." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.
"Vậy thì thật là đáng tiếc, đúng rồi, bác vừa thấy bạn trai của con, hình như ở lầu dưới, các con vợ chồng trẻ cũng thật sự là chơi vui, sao không ở cùng một chỗ? Hai người ở cùng một nhà, tiền thuê nhà sẽ giảm nửa, bây giờ tách ra, tiền nhà liền tăng gấp đôi." Bác gái tò mò hỏi.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng.
Cố Cảo Đình ở lầu dưới?
"Tiểu Vũ, tiểu Vũ." Bác gái hô.
Hoắc Vi Vũ tỉnh táo lại, nhìn bác gái.
Bác gái nhìn cô hoảng hốt nói:
"Con vừa xuất viện, nhanh về nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Hoắc Vi Vũ đi vào nhà.
Trong nhà trống rỗng, cô nằm trên ghế sofa, ngẩn người nhìn không khí.
Thời gian yên lặng trôi qua, nhưng mà, trong lòng cô thấy thiếu thiếu gì đó.
Cảm giác chua xót cô đơn, làm cô thấy khó chịu.
Không thể như vậy!
Cô xin nghỉ một tuần, còn có một ngày nghỉ ngơi, cô phải tìm chút công việc làm, khiến mình thật bận bịu.
Hoắc Vi Vũ đứng dậy, quét dọn nhà cửa, cẩn thận đến mỗi ngóc ngách đều sáng bóng.
Sắp xếp lại quần áo trong tủ, nấu chút mì ăn liền xong, ngủ một giấc.
Tỉnh lại, mới có bốn giờ.
Dứt khoát đi ra ngoài dạo phố, đỡ hơn nằm ngốc ở trong nhà một mình.
Hoắc Vi Vũ tiến vào thang máy.
Xuống một tầng, liền ngừng lại.
Trong lòng của cô như bị nhấc lên, nhìn ra cửa.
Tiến vào là một đôi nam nữ trung niên.
"Cái phòng này cũng không tệ, giá cả cũng hợp lý, chồng à, mua lại đi." Người phụ nữ trung niên nói.
"Từ từ, người trung gian nói người chủ của căn nhà này rất muốn bán căn nhà này đi, nói không chừng giá sẽ còn hạ xuống nữa, ngày mai lại đến xem." Người đàn ông trung niên nói.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt, nhìn xuống đất.
Anh bán ngôi nhà này đi là rất bình thường, chỉ là, trong lòng cô vẫn có chút mất mát.
Đến lầu một, vợ chồng trung niên ra ngoài.
Cô lại ấn nút đi lên, hỏi số điện thoại của người trung gian, cô muốn mua phòng này lại, coi như lưu chút kỷ niệm tốt đẹp.
Hoắc Vi Vũ đến trước phòng của Cố Cảo Đình, đóng cửa.
Cô cảm thấy người trung gian vẫn còn ở trong.
Gõ cửa.
Cửa mở, Cố Cảo Đình đứng ở cửa.