Hoắc Vi Vũ nhìn thấy Phùng Tri Dao ở bên trong, hoảng sợ.
Nguyên lai, Y Phương Phương hẹn cô.
Hôm nay Phùng Tri Dao trang điểm vô cùng tinh xảo, váy dài xẻ tà màu trắng làm cô nổi bật tựa như tiên nữ, xương quai xanh xinh đẹp mê hoặc nữ tính.
Cô rất có kiềm chế đứng lên, ôn nhu như mặt nước gật đầu chàoY Phương Phương, “cô đã đến rồi.”
“A” Y Phương Phương cười một tiếng, “Nói lời vô ích, trực tiếp một chút, tôi còn muốn cùng bạn tôi ăn cơm, cô đang chiếm vị trí.”
Y Phương Phương không khách khí, trên mặt Phùng Tri Dao có chút nhịn không được, vẫn duy trì khí phách, nói: “Tôi hy vọng cô có thể buông tay, người Thanh Vân yêu chính là tôi, cô cần gì phải bắt lấy một người đàn ông không yêu cô, hôn nhân các người sẽ không hạnh phúc.”
“Cái kia,” Y Phương Phương mặt không đổi sắc, “Tôi cảm thấy cô nên đi tìm Sở Thanh Vân, anh ta muốn ly hôn với tôi, tôi lập tức ký tên.”
“Tôi không nghĩ tạo áp lực cho anh.” Phùng Tri Dao thiện ý giải thích.
“cô không nghĩ tạo áp lực cho anh, tạo áp lực cho tôi làm gì, phụ nữ tội gì khó xử phụ nữ, tôi xem cô đầu óc bị chập mạch, anh nếu thật sự yêu cô, sẽ làm cho cô khó xử sao?” Y Phương Phương có chút tức giận nói.
“Anh nói với tôi rồi, không muốn ly hôn với cô là bởi vì giữa các ngươi còn có con trai, anh không bỏ con xuống được, tôi cầu xin cô, buông tha anh đi, cũng buông tha chính cô.” Phùng Tri Dao nhu nhược động lòng người nói.
“Cái kia, người đẹp, tôi thực nguyện ý cùng anh ta ly hôn, chỉ cần anh ta đem con giao cho tôi, từ nay về sau, phí nuôi nấng con đều không cần anh ta chu cấp, tôi tự động thu mình, ra khỏi tầm mắt anh ta, ra khỏi cuộc sống các ngươi.”
“Cho nên cô vẫn là không muốn ly hôn, nói nhiều hư tình giả ýnhư vậy, có ý tứ sao?” Phùng Tri Dao châm chọc kéo kéo khóe miệng.
Cô ta tươi cười, Y Phương Phương xem ra không thoải mái.
“nếu tôi là cô, liền mang thai con của anh, sinh con ra tới, anh yêu con anh, lại yêu cô, còn không ly hôn ổn thỏa với tôi. Đi đi, biến cho nhanh, đừng ở trước mắt tôi thương tổn chỉ số thông minh của tôi, tôi là mẹ đứa nhỏ, chịu không nổi.” Y Phương Phương phiền chán nói.
Phùng Tri Dao bực bội, lấy ra di động, gọi điện thoại đi ra ngoài, nhìn Y Phương Phương, khiêu khích nói: “Tôi phải gả cho Thanh Vân, khi nào giúp tôi an bài.”
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Phùng Tri Dao, nhíu mày, hiện lên một tia bực bội.
hiện tại tâm tình Cố Cảo Đình thật không tốt, thua Hồng Việt hải, người phụ nữ anh yêu còn buộc anh, anh chắc nhiều khổ sở.
Phùng Tri Dao cúp điện thoại, tươi cười, nói với Y Phương Phương: “Nếu cô không chịu ly hôn, tôi cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn.”
Quay đầu lại nhìn đi, từ bỏ ý chiếm đoạt, cùng người yêu thương cô ở bên nhau, ít nhất cô sẽ trở thành công chúa, sẽ không trở thành người phụ nữ hèn mọn khẩn cầu tình yêu.” Hoắc Vi Vũ tức giận nói.
con mắt Phùng Tri Dao nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, mở to mắt, “Là cô, cô vẫn luôn theo dõi tôi? cô đừng nói bậy, tôi và Cảo Đình chỉ là bạn tương đối tốt.”
“Vậy đừng bức bạn cô làm chuyện anh không muốn làm.” Hoắc Vi Vũ đề cao đê-xi-ben.
“Kia cũng là chuyện của tôi.” Phùng Tri Dao khư khư cố chấp.
Hoắc Vi Vũ cười khẽ một tiếng, lạnh lùng nhìn Phùng Tri Dao, “hai đội nhà gỗ nhỏ, một cây gậy gỗ, làm sao đi vào, bên trong di động của tôi chụp rành mạch, đừng ép tôi đem ghi hìnhnày đưa cho người cô gọi là bạn tốt, hả?”