Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Cả người Mai tướng quân mặc quân phục, người trợ lý đi ở phía sau đứng ở bên cạnh Cố Cảo Đình.

"Ai dám dẫn cô ấy đi?" Cố Cảo Đình lạnh lùng nói, cầm ô dù trong tay trung tá Thượng đi về phía Hoắc Vi Vũ.

"Cố Cảo Đình, cô ấy là người phụ nữ của Giang Khả. Giang Khả vì cô ấy mới chết, cậu đừng quên Tổng Thống muốn gì." Mai tướng quân lớn tiếng cảnh cáo nói.

Cố Cảo Đình cầm dù che cho Hoắc Vi Vũ, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt của cô.

Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu.

Đèn xe quá mạnh mẻ, những hạt mưa rơi xuống cũng nặng.

Cô nhìn không rõ mặt của anh.

Một luồng gió lạnh thổi qua.

Hoắc Vi Vũ lạnh run rẩy.

Cô rũ mắt xuống.


Không hy vọng xa vời những người khác sẽ tin tưởng cô.

Bọn họ có tin cô hay không, cô cũng không sao cả.

Chỉ cần anh tin tưởng cô là được rồi.

Cô cầm lấy ống quần của anh, lắc lắc.

Có chút làm nũng.

Trong lòng Cố Cảo Đình mềm mại hơn rất nhiều.

Mặc dù cô là gián điệp, nhưng anh có phụ hết tất cả người trên thế gian này, anh cũng sẽ bảo vệ cô an toàn.

"Hoắc Vi Vũ, anh chỉ hỏi em một lần, em và Giang Khả có liên quan gì với nhau không?" Cố Cảo Đình hỏi.

Giọng nói nhàn nhạt, từ trong mưa truyền đến, cũng không có nghiêm khắc và không tốt.

Hoắc Vi Vũ lắc đầu, đầu choáng váng lợi hại, cổ họng cũng vô cùng đau.

Cô vô lực dựa vào đầu gối của anh, giống như một con mèo con đáng thương, không nhà để về, lạc vào trong mưa.

Cố Cảo Đình để dù xuống, cúi người, bế cô lên.

Cô dựa vào ngực Cố Cảo Đình, cảm giác được nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh đnag không ngừng truyền đến cho cô.

Nhịp tim của anh, vừng vàng và có lực.

Cô giống như đã tìm được nơi thuộc về.

Bàn tay trắng xanh gắt gao nắm chặt quần áo của anh, cô hôn mê.


Mai tướng quân ngăn ở trước mặt Cố Cảo Đình, sẳng giọng chất vấn: "Cố Cảo Đình, cậu có biết mình đang làm gì không? Rốt cuộc người phụ nữ này có quan hệ gì với cậu?"

Ánh mắt sắc bén của Cố Cảo Đình nhìn về phía Mai tướng quân, "Cô ấy có quan hệ gì với tôi thì liên quan gì tới anh?"

Một câu nói ra, không khí nhất thời rơi vào tình trạng giương cung bạt kiếm.

Tất cả binh sĩ bắt đầu khẩn trương hơn.

Rất sợ, một giây sau, họ sẽ bắn nhau.

Mai tướng quân cắn chặt răng, vẻ mặt hung tợn tức giận đến run run, lạnh lùng nói: "Nếu cậu có quan hệ với cô ấy, thì cậu không thích hợp tới xử lý điều tra án kiện của cô ấy. Bao che gián điệp cũng sẽ cùng tội với gián điệp, đừng quên thân phận của cậu.”

"Thân phận của tôi thì không chấp nhận được anh dám khoa tay múa chân ở trước mặt tôi, thích hợp hay không thích hợp, không phải do anh định đoạt, nếu trong lòng anh không phục, để cho Tổng Thống tới tìm tôi." Cố Cảo Đình khinh thường nhìn Mai tướng quân, ôm Hoắc Vi Vũ đi về phía xe của mình.

Quyết đoán quá mạnh mẻ, Mai Kính Sơn giật mình tại chỗ.

Trung tá Thượng lập tức mở ra cửa xe.

Lầm một thủ thế lui lại với sĩ quan Ngô.

Sĩ quan Ngô nghiêm túc chỉ huy.

Một nửa binh sĩ ở 15 giây tất cả đều lên xe.


Trung tá Thượng cũng ngồi vào chỗ tay lái, lái xe, rời đi dưới sự bảo vệ của binh sĩ.

Sĩ quan Ngô sai người nâng Giang Khả đi, cũng rời khỏi hiện trường.

Trong mắt Mai tướng quân tràn đầy hận ý.

Hắn ghét nhất bị Cố Cảo Đình lên mặt ở trước mặt hắn.

"Cố Cảo Đình, tôi không chỉnh chết cậu, tôi sẽ không lấy họ Mai." Mai tướng quân thề nói.

Phùng Tri Dao nhìn về phía Mai tướng quân, thong thả đi đến trước mặt hắn, dịu dàng nói: "Tôi có thể chứng minh, Hoắc Vi Vũ và Giang Khả có liên quan."

Mai tướng quân kinh ngạc nhìn Phùng Tri Dao, "Cô không phải là con gái của thượng úy Phùng sao?"

Phùng Tri Dao rơi nước mắt, "Em trai của tôi thiếu chút nữa bị người phụ nữ kia hại chết, Cố Cảo Đình không truy cứu, vừa rồi tôi cũng nghĩ thông suốt nếu đánh chết cô ta, khẳng định Cố Cảo Đình sẽ không bỏ qua cho tôi, chim khôn lựa cành mà đậu, tôi nguyện ý đầu nhập vào Mai tướng quân. Ba tôi có một chút hảo hữu, tôi sẽ giúp ngài kéo người qua."

Mai Kính Sơn đắc ý nở nụ cười, "Cố Cảo Đình, bây giờ cậu bị bạn bè xa lánh, tôi xem cậu đấu với tôi thế nào."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận