"Có phải em bị điên rồi hay không, còn muốn gặp anh ta!" Lâm Thừa Ân có chút kích động, "Em có biết hay không, em hôn mê hai ngày, anh ta cũng không có tới thăm một lần, muốn tới đã đến sớm rồi, cũng sẽ không chờ tới bây giờ."
Hoắc Vi Vũ đẩy tay Lâm Thừa Ân ra, kích động nói: "Em không tin anh ấy đưa em đến toà án quân sự, còn không quan tâm đến em."
Lâm Thừa Ân lung lay bờ vai của Hoắc Vi Vũ bả vai, muốn mắng cho cô tỉnh lại, "Đây không phải là vấn đề em tin hay không tin, mà sự thật chính là như thế. Em nói cho anh biết, bây giờ em đang ở đâu? Kết quả này còn không rõ ràng lắm sao!"
Hoắc Vi Vũ bị lung lay đầu váng mắt hoa.
Trong đầu của cô khắc sâu hình ảnh Cố Cảo Đình ôm cô.
Nếu như anh bạc tình bạc nghĩa với cô như vậy, vì sao ngay từ đầu còn cho cô dịu dàng và hy vọng.
Cô không tin.
"Em muốn hỏi rõ ràng." Hoắc Vi Vũ kiên định nói.
"Có gì để hỏi, không phải tự rước lấy nhục sao?" Lâm Thừa Ân châm chọc nói.
"Em hỏi rõ ràng." Đôi mắt của Hoắc Vi Vũ đỏ bừng quật cường nói.
"Vậy em cũng muốn đi theo anh ta sao?!" Lâm Thừa Ân kích động nói.
"Lâm Thừa Ân, thời gian của anh còn có năm phút." Người phụ nữ ngoài cửa nói.
Lâm Thừa Ân không có thời gian so đo với Hoắc Vi Vũ.
Anh tháo đồng hồ rất nhanh đeo lên tay Hoắc Vi Vũ.
"Ở đây là tù giam, mặc kệ ban ngày hay buổi tối cũng đen kịt, đeo đồng hồ này sẽ cần trong lúc báo nguy, bên ngoài nó có ánh sáng, có thể chỉ đường và phương hướng cho em trong bóng tối, để em không bị lạc, Tiểu Vũ, yên tâm, em sẽ không vứt bỏ em." Lâm Thừa Ân hứa hẹn nói.
Trong mắt Hoắc Vi Vũ đầy nước mắt.
Cô nhìn về phía đồng hồ trên cô tay.
Cố Cảo Đình, thật sự sẽ không tới gặp cô sao?
"Một lát anh sẽ dặn bọn họ làm đồ ăn thật ngon cho em, em nhớ phải ăn hết, người khác có thể không tốt với em, nhưng mà em không thể không tốt với mình biết không?" Lâm Thừa Ân dặn dò.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Lâm Thừa Ân, "Thừa Ân, lúc nào thì em sẽ ra tòa?"
"Nghe nói ba ngày sau, bây giờ tất cả chứng cứ đều bất lợi cho em, Tiểu Vũ, em có bằng chúng gì chứng minh mình trỏng sạch sao?" Lâm Thừa Ân lo lắng hỏi.
Hoắc Vi Vũ lắc đầu.
Cửa bị mở ra, người phụ nữ mặt không biểu tình nói: "Đã đến giờ rồi."
Lâm Thừa Ân nắm tay Hoắc Vi Vũ, cam đoan: "Anh sẽ nghĩ cách."
Anh ta đi ra ngoài, cửa đóng lại.
Cũng may đồng hồ phát ra ánh sánh yếu ớt.
Cô có thể mơ hồ nhìn thấy mọi thứ xung quanh.
Hoắc Vi Vũ ngồi ở trên giường.
Trong đầu tìm kiếm trí nhớ trước khi hôn mê.
Cô không nhớ rõ.
Cô thổ lộ với Cố Cảo Đình, để cho anh không cần thích Phùng Tri Dao.
Anh cũng hôn cô.
Chẳng lẽ cô đang nằm mơ?
Cô chưa tới phút cuối sẽ không cam lòng.
Rất nhanh, có người đưa cơm cho cô.
Cho dù không đói bụng, Hoắc Vi Vũ cũng ép buộc mình ăn thật nhiều.
Ăn xong, mong chờ nhìn về phía cửa, chờ Cố Cảo Đình trở lại.
Đợi một ngày, một ngày, lại một ngày.
Cố Cảo Đình cũng không có trở lại.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ rất mất mát.
Cô không biết vì sao Cố Cảo Đình chưa tới?
Anh đang tìm chứng cứ cho cô, nên không tới được sao!
Chín giờ sáng.
Cửa được mở ra.
Mười mấy người đàn ông mặc quân trang đi vào, tay cầm vũ khí, dẫn cô đi ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy rất buồn cười.
Đối phó một người phụ nữ tay trói gà không chặt như cô, cần nhiều người đàn ông cường tránh như vậy đến trông coi sao?
Cô có tài đức gì.
Đi tới bên ngoài cửa.
Ánh mặt trời rất mạnh.
Ánh mắt của cô bị kích thích đau đớn.
Hoắc Vi Vũ lấy tay che ở trên mắt mình.
Cô nhìn thấy Phùng Tri Dao đứng ở cách đó không xa.
Trong lòng căng thẳng.
Người phụ nữ kia thiếu chút nữa giết chết cô, không phải nên bị giam vào trong lao sao?
Vì sao cô vô tội, lại bị nhốt trong đây?
Nước mắt, từ trong ánh mắt chảy ra.
Cố Cảo Đình, cuối cùng anh ở đâu?