Hoắc Vi Vũ cố lấy dũng khí, ngẩng đầu, "Kỳ thật con và Thừa Ân..."
"Nếu không có chuyện Thừa Ân náo loạn toà án, ngược lại Thừa Âm có thể tùy tiện tìm một cô gái làm giả, hiện tại mọi người đều biết, Thừa Ân thích là con, nếu tìm một người con gái khác đến, cấp trên của cha Thừa Ân khẳng định cảm thấy nhà của dì muốn qua loa, sẽ thẹn quá hoá giận." Dì Lâm cắt ngang lời nói của Hoắc Vi Vũ.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp một chút, lông mi khẽ run, lại cúi đầu xuống.
Nắm đấm nắm thật chặt, như muốn siệt chặt chiếc nhẫn kim cương hạnh phúc.
"Quân trận như chiến trường, nếu như không cẩn thận đứng sai đội ngũ, chính là thân bại danh liệt, cửa nát nhà tan.
Không có cách nào khác, ai bảo cấp trên của cha Thừa Ân bị Mai Tướng quân lôi kéo rồi.
Chúng ta vốn muốn trung lập, bo bo giữ mình, nhưng khó lòng phòng bị, vô tội liên lụy vào trong trận đấu này.
Cũng may cha Thừa Ân chỉ còn có một năm nữa có thể về hưu." Dì Lâm bất đắc dĩ nói, cầm tay của Hoắc Vi Vũ.
Tay của Hoắc Vi Vũ run lên, nhìn về phía dì Lâm, chống lại ánh mắt khẩn cầu của dì ấy.
"Dig Lâm cầu xin con, ngày mai cùng đi tham gia hôn lễ với Thừa Ân, thật lòng cũng tốt, giả bộ cũng tốt, dì và cha Thừa Ân đều muốn bình an lúc tuổi già." Dì Lâm thỉnh cầu nói.
Trái tim của Hoắc Vi Vũ như bị ai nhéo thật đau.
Dì Lâm, chú Lâm, Thừa Ân đối với cô tốt như vậy, làm sao cô có thể nhẫn tâm để cho bọn họ gặp chuyện không may.
Hơn nữa cô cũng không muốn anh cả bị Mai Tướng quân lôi kéo.
Nếu cô gả cho Cố Cảo Đình, anh cả cũng bị kẹp ở giữa càng khó làm người.
"Dì Lâm yên tâm, ngày mai con sẽ đi." Hoắc Vi Vũ cam đoan.
Dì Lâm lộ ra nụ cười tươi, vỗ vỗ tay của Hoắc Vi Vũ, "Dì biết ngay mà, trong lòng của Vi Vũ vẫn luôn có chúng ta."
"Đương nhiên là có." Ánh mắt của Hoắc Vi Vũ đỏ lên.
Không biết vì cái gì, cô rất muốn khóc, trong lòng lắng đọng rất nhiều nước, sắp từ trong ánh mắt tràn ra tới.
Nhưng mà cô không thể khóc, không thể để cho dì Lâm nhìn thấy cô khổ sở.
"Đến, dì Lâm giúp con quét dọn phòng." Mẹ của Lâm Thừa Ân đứng lên nói.
"Không cần, dì và chú Lâm khẳng định còn có rất nhiều chuyện muốn thương lượng, một mình con quét dọn là được rồi, dì Lâm về sớm chút để nghỉ ngơi đi." Hoắc Vi Vũ khẽ cười nói.
"Được rồi, dì quả thật cũng cần phải trở về. Nói trước để cho Thừa Ân yên tâm."
Hoắc Vi Vũ đưa dì Lâm mụ tới cửa, đóng cửa lại, cuối cùng nước mắt không kiềm chế nổi, chảy xuống.
Cô dựa vào cửa, từ từ ngồi chồm hổm xuống, tháo chiếc nhẫn kim cương từng chút từng chút từ trên ngón tay ra, giữ lại trong lòng bàn tay.
Nhắm mắt lại.
Trong đầu là gình ảnh của Cố Cảo Đình.
Đôi mắt đen kịt kia, khắc ở trong trí nhớ của cô.
Cô biết rõ Cố Cảo Đình sẽ tức giận nhưng cô không thể thấy chết mà không cứu được.
Càng không thể để cho anh... Bốn phía đều là địch.
Cô làm, cô cảm thấy chuyện này là đúng.
Hoắc Vi Vũ tháo vòng cổ xuống, xỏ nhẫn kim cương vào, lại đeo lên trên cổ.
Nhẫn kim cương, vừa vặn nằm ở vị trí ngay ngực cô
Cô đứng lên, bắt đầu quét dọn vệ sinh.
Sau khi làm xong mọi chuyện, đã tám giờ tối.
Cô mệt mỏi nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, một chút cũng không muốn nhúc nhích.
Cô không nghỉ gì, mà bắt đầu nhớ anh.
Cô nói ra chuyện Phùng Tri Dao hãm hại mình, Cố Cảo Đình cũng sẽ không còn áy náy với cô ta.
Biết rõ tính cách của Phùng Tri Dao, có lẽ anh buông bỏ đoạn tình cảm kia với cô ta không?
Chẳng qua cô không dám hỏi, vì sao Cố Cảo Đình không có bắt Phùng Tri Dao lại.
Cô sợ chính mình thất vọng, nghĩ đến chuyện đó, trong lòng cô chua xót, không thoải mái.
Còn có, tình huống của Minh Nặc ở bên kia thế nào?
Rốt cuộc là ai dẫn bé đi, là ai đánh bé bị thương?
Chương 363 anh muốn cho khắp thiên hạ đều biết, em là của anh.
Mang một loạt vấn đề, Hoắc Vi Vũ mơ màng ngủ.
Không biết qua bao lâu, điện thoại của cô vang lên.
Hoắc Vi Vũ bị đánh thức, xoa xoa khóe môi, cầm lấy điện thoại lên nhìn.
Là Cố Cảo Đình gọi đến.
Lúc trước khi cô rời giường sẽ rất bực mình, khi bị đánh thức, nhất định sẽ phát giận.
Nhưng lần này không có.
Cô luôn chờ điện thoại của anh đấy.
"Ngủ rồi sao?" Cố Cảo Đình hỏi.
"Không có, ngủ rồi sao nghe điện thoại của anh được?" Hoắc Vi Vũ đi chân trần giẫm trên mặt đất, đi tới cửa sổ phía trước.
Bên ngoài, không có xe của Cố Cảo Đình.
Ánh mắt của cô ảm đạm xuống.
"Hôm nay anh phải ở lại đây, tình huống của Minh Nặc không tốt lắm." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Phùng Tri Dao cũng sẽ ở cùng Minh Nặc sao?
Nghĩ đến bọn họ sẽ ở cùng một chỗ, trong lòng của cô rất không thoải mái.
Nhưng trong chuyện tình cảm, ồn ào cũng sẽ vô dụng thôi.
Bây giờ cô có cảm giác thắng, nhưng cảm giác đó sẽ được bao lâu đây?
Cô không yêu cầu người khác, không cầu xin người khác.
Giống như cô biết rõ vẻ ngoài của Ngụy Ngạn Khang.., nhưng từ đầu tới đuôi cô cũng không có yêu cầu và khẩn cầu Ngụy Ngạn Khang như vậy.
Cô chỉ khắc chế chính mình, mặc dù cô rất thương tâm và khổ sở.
Hoắc Vi Vũ đè nén tâm tình mất mát hỏi: "Biết rõ người tổn thương Minh Nặc là ai không?"
"Nó nói là một người đàn ông che mặt, nhét nó vào rương phía sau, lúc đó nó chạy trốn, bị ngã một phát, trán đập vào đường, sau đó nó bị hôn mê, bây giờ đang còn cấp cứu." Cố Cảo Đình mệt mỏi nói.
Không biết vì sao, Hoắc Vi Vũ cảm thấy, người bịt mặt có quan hệ với Phùng Tri Dao.
"Anh cảm thấy sẽ là ai?" Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng hỏi.
"Bây giờ còn không xác định, nếu như Minh Nặc chính mình bị thương, vậy thì có rất nhiều khả năng, chẳng qua..." Cố Cảo Đình muốn nói lại thôi.
"Chỉ là bọn họ rõ ràng cho thấy nhằm vào em, từ cố ý móc xuống cáp điện, trốn ở trong nhà của em, cướp đi điện thoại di động của em." Hoắc Vi Vũ nói tiếp lời của Cố Cảo Đình.
Khóe môi của Cố Cảo Đình giơ lên, anh chính là muốn chính miệng cô nói ra.
"Cho nên, ngày mai sẽ đến chỗ của anh." Cố Cảo Đình nói ra trọng điểm.
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô không nghĩ là sẽ vào bẫy.
Cố Cảo Đình thật đúng là một lão hồ ly, bất động thanh sắc, phong khinh vân đạm (*gió nhẹ mây bay), làm cho cô khó lòng phòng bị.
"Đến chô anh thì đi làm sẽ bất tiện." Hoắc Vi Vũ cự tuyệt nói.
"Anh mua cho em biệt thự gần công ty, như vậy đi làm sẽ tiện hơn, an toàn của em cũng được đảm bảo." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Anh cường thế, không để cho cô cự tuyệt.
Tay của Hoắc Vi Vũ nắm chặt chiếc nhẫn kim cương ở ngực, dùng sức mạnh hơn, trong lòng bàn tay của cô đã khắc lên ấn ký của chiếc nhẫn.
"Cố Cảo Đình, chuyện kết hôn, có thể chậm lại hay không?" Hoắc Vi Vũ nhỏ giọng nói.
"Chậm lại, vì sao phải chậm lại! Ngày mai anh sẽ dẫn em đến gặp ông nội của anh.
Hôn lễ của anh phải làm thật lớn, để cho khắp thiên hạ đều biết, Hoắc Vi Vũ em là vợ của Cố Cảo Đình.
Em muốn đi làm, anh sẽ cho em một công ty, em trông coi giúp anh, giống như Cố gia, công ty này có thể đi thật xa hay không, quyết định bởi năng lực của em." Cố Cảo Đình đã sớm giúp cô sắp xếp xong xuôi, cũng giải quyết xong nỗi lo sau này của cô.
Anh luôn cẩn thận, từng chút hứa hẹn, làm cho cô rất cảm động.
Nhưng ngày mai cô sẽ phải đóng giả bạn gái của Lâm Thừa Ân, rất nhiều người đều sẽ thấy.
Anh muốn cưới cô...
Anh, Thừa Ân kể cả cô, đều sẽ trở thành trò cười trong quân đội.
Nguy cơ của Thừa Ân cũng không thể giải quyết.
Cô và Cố Cảo Đình kết hôn sẽ tồn tại tai hoạ ngầm.
Ít nhất phải một năm, sau khi chú Lâm về hưu, không hề bị Mai Tướng quân khống chế mới được.
Nhưng cô lại không muốn phụ lòng Cố Cảo Đình.
Làm sao bây giờ đây? Thật là mâu thuẫn.
Càng muốn đầu lại càng đau, càng là xoắn xuýt, càng suy nghĩ không rõ ràng.