Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Mang một loạt vấn đề, Hoắc Vi Vũ mơ màng ngủ.

Không biết qua bao lâu, điện thoại của cô vang lên.

Hoắc Vi Vũ bị đánh thức, xoa xoa khóe môi, cầm lấy điện thoại lên nhìn.

Là Cố Cảo Đình gọi đến.

Lúc trước khi cô rời giường sẽ rất bực mình, khi bị đánh thức, nhất định sẽ phát giận.

Nhưng lần này không có.

Cô luôn chờ điện thoại của anh đấy.

"Ngủ rồi sao?" Cố Cảo Đình hỏi.

"Không có, ngủ rồi sao nghe điện thoại của anh được?" Hoắc Vi Vũ đi chân trần giẫm trên mặt đất, đi tới cửa sổ phía trước.

Bên ngoài, không có xe của Cố Cảo Đình.


Ánh mắt của cô ảm đạm xuống.

"Hôm nay anh phải ở lại đây, tình huống của Minh Nặc không tốt lắm." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Phùng Tri Dao cũng sẽ ở cùng Minh Nặc sao?

Nghĩ đến bọn họ sẽ ở cùng một chỗ, trong lòng của cô rất không thoải mái.

Nhưng trong chuyện tình cảm, ồn ào cũng sẽ vô dụng thôi.

Bây giờ cô có cảm giác thắng, nhưng cảm giác đó sẽ được bao lâu đây?

Cô không yêu cầu người khác, không cầu xin người khác.

Giống như cô biết rõ vẻ ngoài của Ngụy Ngạn Khang.., nhưng từ đầu tới đuôi cô cũng không có yêu cầu và khẩn cầu Ngụy Ngạn Khang như vậy.

Cô chỉ khắc chế chính mình, mặc dù cô rất thương tâm và khổ sở.

Hoắc Vi Vũ đè nén tâm tình mất mát hỏi: "Biết rõ người tổn thương Minh Nặc là ai không?"

"Nó nói là một người đàn ông che mặt, nhét nó vào rương phía sau, lúc đó nó chạy trốn, bị ngã một phát, trán đập vào đường, sau đó nó bị hôn mê, bây giờ đang còn cấp cứu." Cố Cảo Đình mệt mỏi nói.

Không biết vì sao, Hoắc Vi Vũ cảm thấy, người bịt mặt có quan hệ với Phùng Tri Dao.

"Anh cảm thấy sẽ là ai?" Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng hỏi.

"Bây giờ còn không xác định, nếu như Minh Nặc chính mình bị thương, vậy thì có rất nhiều khả năng, chẳng qua..." Cố Cảo Đình muốn nói lại thôi.

"Chỉ là bọn họ rõ ràng cho thấy nhằm vào em, từ cố ý móc xuống cáp điện, trốn ở trong nhà của em, cướp đi điện thoại di động của em." Hoắc Vi Vũ nói tiếp lời của Cố Cảo Đình.

Khóe môi của Cố Cảo Đình giơ lên, anh chính là muốn chính miệng cô nói ra.

"Cho nên, ngày mai sẽ đến chỗ của anh." Cố Cảo Đình nói ra trọng điểm.


Hoắc Vi Vũ: "..."

Cô không nghĩ là sẽ vào bẫy.

Cố Cảo Đình thật đúng là một lão hồ ly, bất động thanh sắc, phong khinh vân đạm (*gió nhẹ mây bay), làm cho cô khó lòng phòng bị.

"Đến chô anh thì đi làm sẽ bất tiện." Hoắc Vi Vũ cự tuyệt nói.

"Anh mua cho em biệt thự gần công ty, như vậy đi làm sẽ tiện hơn, an toàn của em cũng được đảm bảo." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Anh cường thế, không để cho cô cự tuyệt.

Tay của Hoắc Vi Vũ nắm chặt chiếc nhẫn kim cương ở ngực, dùng sức mạnh hơn, trong lòng bàn tay của cô đã khắc lên ấn ký của chiếc nhẫn.

"Cố Cảo Đình, chuyện kết hôn, có thể chậm lại hay không?" Hoắc Vi Vũ nhỏ giọng nói.

"Chậm lại, vì sao phải chậm lại! Ngày mai anh sẽ dẫn em đến gặp ông nội của anh.

Hôn lễ của anh phải làm thật lớn, để cho khắp thiên hạ đều biết, Hoắc Vi Vũ em là vợ của Cố Cảo Đình.

Em muốn đi làm, anh sẽ cho em một công ty, em trông coi giúp anh, giống như Cố gia, công ty này có thể đi thật xa hay không, quyết định bởi năng lực của em." Cố Cảo Đình đã sớm giúp cô sắp xếp xong xuôi, cũng giải quyết xong nỗi lo sau này của cô.


Anh luôn cẩn thận, từng chút hứa hẹn, làm cho cô rất cảm động.

Nhưng ngày mai cô sẽ phải đóng giả bạn gái của Lâm Thừa Ân, rất nhiều người đều sẽ thấy.

Anh muốn cưới cô...

Anh, Thừa Ân kể cả cô, đều sẽ trở thành trò cười trong quân đội.

Nguy cơ của Thừa Ân cũng không thể giải quyết.

Cô và Cố Cảo Đình kết hôn sẽ tồn tại tai hoạ ngầm.

Ít nhất phải một năm, sau khi chú Lâm về hưu, không hề bị Mai Tướng quân khống chế mới được.

Nhưng cô lại không muốn phụ lòng Cố Cảo Đình.

Làm sao bây giờ đây? Thật là mâu thuẫn.

Càng muốn đầu lại càng đau, càng là xoắn xuýt, càng suy nghĩ không rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận