Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Anh, một thân tây trang màu đen, mát lạnh bức người.

ung dung nện bước.

Phía sau đi theo anh là bốn gã hộ sĩ.

Tự có hào quang.

Vừa xuất hiện, khiến cho người không thể dời ánh mắt.

trong lòng Hoắc Vi Vũ căng thẳng, đôi mắt hiện lên lo lắng.

Không phải nói, Cố Cảo Đình sẽ không tới sao?

Cô muốn tránh, nhưng mà, đã không còn kịp nữa.

ánh mắt Cố Cảo Đình nhìn về phía cô, chiếu ra tia lạnh, đủ để hủy thiên diệt địa.

Trên thực tế, anh ở trên phi cơ đã nhìn thấy cô.

Đi cắt tóc?

Không mang nhẫn là sợ bị cướp bóc đúng không?


Hôm nay muốn nghỉ ngơi, muốn lẳng lặng mà đi đúng không!!!!!

Cố Cảo Đình xem thật vững vàng bình tĩnh, sóng ngầm trong mắt đen nhánh sớm đã mãnh liệt, lập tức hướng tới Hoắc Vi Vũ.

Lâm Thừa Ân cũng cảm giác được sắc bén của Cố Cảo Đình, cầm cánh tay Hoắc Vi Vũ, đem cô kéo đến phía sau mình.

Hoắc Vi Vũ có cảm giác thân thể đã bị mất hết dũng khí.

Lòng bàn tay, gan bàn chân, đều toát ra mồ hôi lạnh.

Rũ đầu, con mắt cũng không dám nhìn Cảo Đình.

“Lại đây.” Giọng Cố Cảo Đình lạnh lùng, ánh mắt khóa Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, nắm tay gắt gao nắm lại.

Cô không thể qua đó.

Qua đó, tương đương đem Lâm Thừa Ân đẩy xuống hố lửa.

Cũng như, làm cho anh bốn bề thọ địch.

Làm cho anh cả ở thế khó xử.

“Tôi nói lại một lần cuối cùng, lại đây.” Cố Cảo Đình đề cao đê-xi-ben, mang theo hơi lạnh thấu xương.

Không khí đột nhiên lạnh thêm hai độ.

lưng Hoắc Vi Vũ lạnh cả người.

Cô có thể cảm giác được anh quét ánh mắt về phía cô, như là một đao sắc nhọn, cắt trái tim cô, một giọt một giọt máu từ vết thương chảy ra.

Chính là, cô không thể đi.

Cố Cảo Đình nhìn cô, ước chừng có hơn một phút đồng hồ, cười nhạo một tiếng.

giọng cười nhạo kia, bớt thời giờ cô xuất huyết.

chân cẳng Hoắc Vi Vũ nhũn ra, so với trải qua một trận sống chết còn vô lực.

Cái trán, đụng ở trên lưng Lâm Thừa Ân.


toàn thân Cố Cảo Đình bao phủ hơi lạnh, đi qua cô, đi đến.

“Tiểu Vũ, đừng sợ, anh sẽ bảo hộ em.” Lâm Thừa Ân đau lòng nói.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Lâm Thừa Ân.

Anh không biết, cô không phải sợ hãi, mà là lo lắng Cố Cảo Đình sẽ khổ sở.

Cô chậm rãi nhìn về phía Cố Cảo Đình. 

khóe miệng anh mang theo tươi cười lịch sự tao nhã, ung dung quyền quý, yểu điệu mà nói.

Thoạt nhìn phong khinh vân đạm, tự phụ cao lớn.

hiển nhiên, Hoắc Vi Vũ rõ ràng, Cố Cảo Đình không cười.

Anh lên khán đài lãnh thưởng đều không cười.

Huống chi là ở hôn lễ người khác.

Anh càng cười, càng chứng minh, trong lòng khó chịu.

Hoắc Vi Vũ trong lòng bị nhéo đau, xoay mặt. “Thừa Ân, chúng ta rời khỏi nơi này.”

“được, chúng ta đi vào.” Lâm Thừa Ân kéo Hoắc Vi Vũ đi vào biệt thự, tìm được mẹ Lâm và ba Lâm.

“Tiểu Vũ, tới rồi.” Mẹ Lâm vui mừng cười nói.


Hoắc Vi Vũ gật đầu, “Mẹ Lâm, ba Lâm.”

Mai tướng quân đi tới, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, âm dương quái khí cười nói: “Tôi còn tưởng rằng cô là người phụ nữ của Cố Cảo Đình, thì ra cô là người phụ nữ của Lâm Thừa Ân. Cố Cảo Đình.”

Mai tướng quân cố ý la lớn, “người phụ nữ của anh chạy theo tiểu bạch kiểm. Ha ha ha ha”

Anh ta cười, nhóm thủ hạ của anh ta đều phụ họa cười to.

lòng Hoắc Vi Vũ quá sức mệt mỏi, cảm giác rơi hố lửa, ngoại trừ như thiêu như đốt, còn có sốt ruột.

Cố Cảo Đình nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, đi tới bên cô, thẳng tắp đứng ở trước mặt Mai tướng quân.

Bởi vì anh cao hơn một cái đầu so với Mai tướng quân.

Mai tướng quân cần phải nhìn lên.

“người phụ nữ của tôi, ai cũng đều không đoạt được, nếu bị cướp đi, khẳng định cũng không phải người phụ nữ của tôi.” Cố Cảo Đình cuồng ngạo nói.

ánh mắt anh sắc bén đảo qua toàn trường.

Những người cười to, đã sớm ngừng lại, con mắt cũng không dám nhìn anh bên này.

“cô ta không phải sao?” Mai Kính Sơn chỉ vào Hoắc Vi Vũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận