Hoắc Vi Vũ đẩy bờ vai của anh.
"Ưm, ưm, ưm...." Cô liều mạng giãy giụa.
Mà cô càng giãy dụa, anh càng không bỏ qua cho cô.
Bàn tay của Cố Cảo Đình vuốt dọc theo đường cong trên lưng cô.
Cởi bỏ móc cài áo.
Hoắc Vi Vũ đẩy tay của anh.
Anh mạnh mẽ kéo bra của cô xuống.
Cúi người, hôn lên môi cô.
Hoắc Vi Vũ run rẩy.
Cảm giác mãnh liệt bay thẳng vào tâm trí của cô.
Cô có chút mê muội chớp mắt.
"Không nên như vậy Cố Cảo Đình, anh mau buông tôi ra." Hoắc Vi Vũ thấp giọng nói.
Cô sợ bị Phùng Tri Dao và Mai Tướng quân ở cách vách nghe thấy.
Trong mắt Cố Cảo Đình lộ ra ánh sáng sắc bén, còn muốn kêu anh buông ra đúng không!
Anh ôm cô xoay người, ngồi xuống trên ghế salon.
Bàn tay to lớn cầm chặt hai tay của cô kéo ra sau lưng.
Chỉ cần anh cúi người xuống, cô không thể không ưỡn ngực.
Tay kia của anh ôm chặt ngang hông của cô, giam cầm tự do của cô.
Lấy sức lực của anh, cô hoàn toàn không thể động đậy.
Hoắc Vi Vũ thấy rõ ràng mỗi một động tác của anh.
Quá mức ái muội, lại quá mức tình ý.
Từng đợt rung động mênh mông tràn ra đến ngực cô.
Cô sợ hãi bối rối, sợ mình làm ra chuyện gì sẽ khiến cho mình hối hận cả đời.
Cô mạnh mẽ động viên tinh thần.
"Cố Cảo Đình, đừng như vậy." Hoắc Vi Vũ lắc đầu, lo lắng nhìn về phía cửa.
Cô nhớ rõ anh không có khóa cửa.
Nếu như bị người nhìn thấy được, cô sẽ điên mất.
"Đừng như thế nào?" Anh tà mị hỏi, khóe miệng giơ lên cao, trong mắt lại càng thêm lạnh nhạt, xen lẫn tức giận trong người anh.
Hoắc Vi Vũ sợ hãi anh như vậy. Bạn nào muốn đọc trước liên hệ: [email protected]
Nhưng lại tìm không được lý do nói với anh.
Hoắc Vi Vũ nhìn anh, nước mắt chứa đầy trong mắt.
Cố Cảo Đình nhìn cô khổ sổ như vậy, trong lòng mềm mại hơn một chút.
Anh xoay người, đè cô ở trên ghế sofa, "Bây giờ nói rõ xem, có muốn chia tay hay không? Cô là người phụ nữ của ai?"
"Đừng ép tôi." Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ.
Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng.
Xem đi, anh vẫn cho cô cơ hội.
Đáng tiếc, cô hoàn toàn không cần nó.
"Rất tốt, xem ra cô rất hưởng thụ, muốn tôi tiếp tục." anh bình tĩnh nói.
Bàn tay của anh từ mép quần của cô luồn vào trong.
"Không..."
"Không cái gì, không phải cô rất thích sao? Thậm chí cô rất thành thật."
Cố Cảo Đình cắn răng, trong mắt đỏ bừng, cầm chặt cổ chân của cô, đè đến trên đầu của cô.
Cô bị bắt bày ra tư thế rất xấu hổ.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy mất mặt, đây là một cảm giác nhục nhã.
Hết lần này tới lần khác, anh đều làm như vậy.
Cô muốn khóc, lại không khóc được.
Đẩy anh, anh lại không nhúc nhích.
Cô gần như tuyệt vọng.
"Đi bên này." Bên ngoài truyền đến giọng nói của Mai Tướng quân.
Hoắc Vi Vũ bị hù cầm chặt cánh tay của anh.
Anh không muốn cứ như vậy buông tha cho cô.
Có điều, anh càng không muốn sự quyến rũ của cô bị người khác nhìn thấy.
Ngay lúc Mai Tướng quân đẩy cửa, anh câm lấy quần áo của cô ôm cô vào trong tủ.
Trong tủ quần áo vô cùng chật vật, Hoắc Vi Vũ cũng không dám thở mạnh, đề phòng nhìn ra ngoài cửa tủ.
"Mai Tướng quân tìm tôi có chuyện gì?" giọng nói của Lâm Thừa Ân truyền đến.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp.
Rõ ràng Thừa Ân cũng tới.
Trong lòng cô muốn chết cũng đã có.
Cố Cảo Đình cầm chặt tay của cô.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Cảo Đình.
Trong tủ không có ánh sáng, rất tối, thấy không rõ hoàn cảnh lắm, ánh mắt của anh lại như đá màu đen.
Cảm giác xâm lược, tính áp bức, làm cho cô có cảm giác không tốt.
Môi của Cố Cảo Đình kè sát bên tai Hoắc Vi Vũ, "Bạn trai của cô, nếu như biết tôi và cô ở trong tủ làm chuyện mà nam nữ thích nhất, cô nói, cậu ta có thể còn muốn cô sao?"