Lâm Thừa Ân vẫn như cũ không nói lời nào, sắc mặt tái xanh, cả người rất u ám, giống như mây đen trên trời.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ cũng rất ngột ngạt.
Anh nhìn hướng dẫn xong, tiếp tục chạy xe.
Hoắc Vi Vũ thở ra một hơi, dời đề tài nói:
"Túi của em ở chỗ anh hả?"
"Ở chỗ mẹ của anh, lúc về sẽ đưa cho em." Lâm Thừa Ân trầm giọng nói.
Lai qua hai mươi phút.
Lâm Thừa Ân dừng trước một căn nhà.
Xuống xe, gõ cửa.
Cửa mở ra, một phụ nữ trung niên hơi mập đi ra, vẻ mặt tươi cười nghênh đón.
"Vào nhà ngồi, ông Lưu đang chờ các người đấy." Phụ nữ trung niên nói ra.
"Ông Lưu?" Hoắc Vi Vũ tìm kiếm trong đầu cái người gọi là ông Lưu này.
Tiến vào nhà, thấy được ông Lưu.
Hoắc Vi Vũ nghĩ tới, ông là bạn của ba cô, trước kia là phó viện trưởng của bệnh viện quân khu, thường xuyên đến nhà cô chơi.
"Bác Lưu, là ông Lưu hả." Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nói.
Lưu Cương Yếu mỉm cười nhìn Hoắc Vi Vũ:
"Tiểu Vũ trưởng thành rồi, càng xinh đẹp hơn, trỗ mã vô cùng duyên dáng đáng yêu."
"Không, bác Lưu, thì ra nhà bác ở chổ này, nhìn rất lịch sự tao nhã." Hoắc Vi Vũ nhìn bốn phía nói.
"Bình thường bác cũng không ở nhà, hôm nay là về tham gia tiệc cưới của con trai của Khuê thủ trưởng." Lưu Cương Yếu nói ra.
Đôi mắt Hoắc Vi Vũ ảm đạm xuống.
Nói như vậy, vừa rồi cô cư xử khó chịu với Khuê gia, bác Lưu cũng nhìn thấy.
Khuôn mặt của Lưu Cương Yếu nghiêm túc nói:
"Bác không nghĩ tới, con có quan hệ với Cố Cảo Đình, lúc đầu là bác không muốn nhiều chuyện, nhưng mà, bác sợ Hoắc viện trưởng không an nghỉ dưới suối vàng được."
Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp, chìm xuống đáy biển.
"Ý của bác là gì? Tiểu Vũ không hiểu." Hoắc Vi Vũ nhíu mày hỏi.
"Con biết vì sao ba của con muốn gả con cho Cố Cảo Đình không?" Lưu Cương Yếu hỏi.
Hoắc Vi Vũ mờ mịt lắc đầu.
Khi đó, cô và Ngụy Ngạn Khang yêu cuồng nhiệt.
Ba muốn gả cô cho Cố Cảo Đình, cô nhất quyết không chịu.
Ngày thứ hai, cô cùng Ngụy Ngạn Khang bỏ trốn ra ngoại quốc.
Tắt điện thoại, tắt hết tất cả các phương thức liên hệ, biểu đạt cô quyết tâm không muốn gả cho Cố Cảo Đình.
Cô biết ba ba yêu cô, cưng chiều cô, sẽ không ép buộc cô.
Thế nhưng là, lúc cô về nước, mới biết sau khi cô xuất ngoại, ba cô bị cô làm cho tức chết.
Người cô thương yêu nhất, ba ba kính yêu của cô lại chết dưới sự tùy hứng của cô.
Cô muốn nhìn ba ba một lần cuối cũng không được, xong bị đuổi ra khỏi nhà, không cho phép bái tế ba ba, không cho phép bước vào từ đường.
Mà chính cô cũng không có dũng khí bước vào.
Ảo não, tự trách, căm hận chính mình.
Đoạn thời gian kia, trạng thái tinh thần của cô vô cùng kém, mấy lần muốn tự sát, đều là Ngụy Ngạn Khang ngăn cản, ngày đêm canh giữ bên cô, vượt qua hai tháng sống không bằng chết.
Từ đó về sau, cô mắc phải căn bệnh gọi là PTSD*.
Tiếng trung gọi là bị tổn thương sau khi bị kích động quá lớn.
Mỗi khi gần đến ngày giỗ của ba, kí ức lặp đi lặp lại trong mộng, không tự chủ được hiện lên ngày ba ba chết.
Suy nghĩ của cô trở lại lúc ấy, không phân biệt được hiện thực cùng thời gian.
Cảm xúc thống khổ kích động, sẽ có những hành động điên rồ, như muốn tự sát.
Cô nghĩ sau khi chia tay Ngụy Ngạn Khang đã khá hơn chút, gần đây nhất, không gặp ác mộng nữa.
Chẵng lẽ, ba ba cô chết có quan hệ tới Cố Cảo Đình?
Hoắc Vi Vũ không dám nghĩ, cũng không dám nghe tiếp.