Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

sau khi Hoắc Vi Vũ về đến nhà, ngủ mê man hai ngày.

Nói yêu đương một lần, chia tay một lần, giống như trải qua một hồi trời đất sụp đổ.

Ngẫu nhiên khi thanh tỉnh, nhớ tới môi anh mềm mại, cảm giác khắc ở trên môi, lại không chân thật như vậy.

Giống như một giấc mộng.

Hốt hoảng, đần độn.

Hai ngày, TV cô cũng không xem, máy tính cũng không mở.

Sợ, vừa lên mạng, sẽ bắt đầu nhịn không được xem xét tin tứcvề anh.

Đều đã goodbyekiss.

Đó chính là vẽ lên dấu chấm câu.

Cô đi đến tủ lạnh trước mặt, mở ra.

Mì ăn liền đều ăn sạch.

Lạp xưởng, cà chua, trứng gà đều không có.

Hoắc Vi Vũ xoa xoa cái bụng mấy ngày nay không thoải mái.

Hẳn là nên đi siêu thị mua sắm một ít nguyên liệu nấu ăn.

Cô đóng tủ lạnh lại, đi toilet đánh răng, rửa mặt, nhìn mặt mình trong gương không hề có tinh thần.

Lại suy sụp một ngày, ngày mai làm lại từ đầu.

Cô xách theo túi xách, lắc lư lắc lư đi đến siêu thị lân cận.

“Thân ái, cô chiếu cố chính mình đi, yêu nhiều.” Một thiếu nữ nũng nịu gọi điện thoại qua cho cô.

Hoắc Vi Vũ theo bản năng nhìn về phía thiếu nữ kia.

Cố, chiếu cố.

họ Cố Cảo Đình còn khá tốt.

Cô đi vào cửa siêu thị.

“bài hát này nghe khá hay, em nghe một chút.” Người thanh niên đem tai nghe đặt ở trên lỗ tai thiếu nữ.

Nghe, dễ nghe.

tên Cố Cảo Đình cũng rất không tồi.

Hoắc Vi Vũ cúi đầu đi qua, tùy ý liên tưởng.

Vi Vũ, uy vũ.

Uy vũ không thể khuất, tên cô lúc này cũng rất hợp với tình hình.

Cô vô ý thức đi tới.

“này, nhường một chút, nhường một chút.” Phía trước một nhân viên phục vụ siêu thị đẩy xe đẩy lại đây.

Hoắc Vi Vũ dừng một chút, đầu óc phản ứng chậm chạp.

“chú ý.”

một bàn tay ôm trên eo, đem cô kéo qua.

Hoắc Vi Vũ đụng vào trong lòng ngực người đàn ông.

Ngẩng đầu.

“cô không sao chứ?” người đàn ông hỏi.

Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt lắc đầu.

“Không có việc gì thì tốt.” người đàn ông quái dị liếc nhìn cô một cái, xoay người rời đi.

Hoắc Vi Vũ mua hai bao lớn mì ăn liền, cà chua, lạp xưởng, trứng gà, thịt xông khói, nấm châm kim còn có ba bốn cân xương sườn, đi tính tiền.

người đàn ông xếp hàng phía trước cô thuận tay cầm một túi nhựa.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía trên giá, bình tĩnh nhìn những bao đó, trong đầu trống rỗng.

“người đẹp, cô không tính tiền sao?” nhân viên thu ngân hỏi.

“à.” Hoắc Vi Vũ đem đồ vật đặt ở trên quầy thu ngân, sờ bóp tiền.

lục lọi một lần, không có tìm được, lại lục lọi một lần, vẫn là không có tìm được, lại xem túi xách, khóa kéo bị cắt mở.

bóp tiền cô bị trộm khi nào cũng không phát hiện.

“Tổng cộng hai trăm linh bảy đồng.” nhân viên thu ngân nói.

“Cái kia, thật ngại quá, bóp tiền tôi bị trộm.” Hoắc Vi Vũ xin lỗi nói.

“à.” nhân viên thu ngân đem đồ vật đều thu hồi lại.

Hoắc Vi Vũ thở dài một hơi, ngồi ở khu nghỉ ngơi, vuốt bụng mình.

Di động còn chưa có mua, bóp tiền lại bị trộm.

thẻ, tiền lẻ, chứng minh thư, đều ở trong túi, xem ra, hôm nay phải đói bụng.

Cô sao phải thê thảm như vậy.

Chỉ có thể ngây ngô trở về.

Chờ ngày mai đi làm lại chứng minh thư và thẻ ngân hàng.

Mới từ trong thang máy ra tới, liền nhìn thấy tám người đàn ông mặc quân trang đứng ở trước cửa nhà cô.

trong lòng Hoắc Vi Vũ có loại cảm giác quái dị, chẳng lẽ là Cố Cảo Đình tới tìm cô?

Không có khả năng.

Anh hẳn là sẽ không xuất hiện mới đúng.

tám người đàn ông kia nhìn thấy Hoắc Vi Vũ, ra hiệu bằng mắt với nhau, chạy tới Hoắc Vi Vũ.

Hoắc Vi Vũ ý thức được nguy hiểm, tiến vào thang máy, tám binh lính kia cũng vào thang máy.

Hoắc Vi Vũ: “……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui