Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Nửa tiếng sau

Hoắc Vi Vũ thấy được Mai Kính Sơn ngồi trong chính điện.

"Ha ha ha ha, ha ha ha ha, Hoắc Vi Vũ, đã lâu không gặp." Mai Kính Sơn hả hê đắc ý nói.

Ông lớn lên có khuôn mặt thật vô sỉ, mẹ ông biết không?

"Chỉ mong thân quân vĩnh viễn bất tỉnh, Thanh Sơn không thấy." Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nói.

Mai Kính Sơn nhíu mày.

Cô nói ông không hiểu, nhưng mà câu không thấy kia, ông vẫn hiểu.

"Gọi điện thoại cho Cố Cảo Đình, nói người phụ nữ của anhh ta đang ở chỗ của tôi, kêu anh ta trong vòng nửa tiếng mang đầu tới gặp tôi, nếu không, tôi sẽ tiễn cô ta về tây thiên." Mai Kính Sơn ngoan lệ nói với người sĩ quan bên cạnh.

"Vâng." Sĩ quan gật đầu, đi ra ngoài gọi điện thoại.

Hoắc Vi Vũ nhìn Mai Kính Sơn không có ý tốt, ông ta dùng cô uy hiếp Cố Cảo Đình sao?

Cô không muốn Cố Cảo Đình bởi vì cô mà bị uy hiếp.

Có điều, Mai Tướng quân lợi dụng cô, cũng không uy hiếp Cố Cảo Đình được gì.

"Ông bắt nhầm người rồi, tôi và Cố Cảo Đình không có quan hệ gì cả." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.

"Cô vẫn nên chờ mong là có đi, nếu không cô sẽ chết nhanh hơn." Mai Kính Sơn ác độc nói.

Hoắc Vi Vũ nở nụ cười, châm chọc nói: "Mai Tướng quân vừa thất bại ở cuộc tuyển cử, vốn danh tiếng đang ở ngọn sóng, bây giờ nếu giết tôi, đừng quên, Khuê An Quyền là cấp dưới của ông, tôi là bạn gái con trai cấp dưới của ông, ông không sợ làm mất lòng người sao?"

Mai Tướng quân đập bàn đứng lên, luống cuống chỉ vào Hoắc Vi Vũ, "Tôi đánh cược cô là người phụ nữ Cố Cảo Đình yêu nhất."

Sĩ quan của ông bấm điện thoại, hàm súc nói: "Cố tư lệnh, người phụ nữ của anh đang làm khách ở chỗ của Tướng quân, tốt nhất trong vòng nửa tiếng anh nên tới đây."

"Làm khách gì." Mai Kính Sơn đá vào chân sĩ quan, "Nói với Cố Cảo Đình, Hoắc Vi Vũ bị tôi bắt đến đây, trong vòng nửa tiếng hãy đến đây, nếu không tôi tiễn Hoắc Vi Vũ đến tây thiên sớm hơn."

Vẻ mặt sĩ quan khó xử đưa di động cho Mai Tướng quân, nói: "Cố Cảo Đình muốn ngài nghe điện thoại."

Mai Kính Sơn tiếp nhận điện thoại, tức giận nói: "Có chuyện nói mau, có rắm mau thả, là đàn ông thì nhanh tới đây."

"Ba, con đang làm khách ở chỗ Cố Cảo Đình." Mai Lâm nhỏ giọng nói.

"Tại sao con lại ở chỗ của Cố Cảo Đình." Mai Kính Sơn căng mắt, bực bội đi qua đi lại, càng nghĩ càng tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ai cho con đi đến chỗ của Cố Cảo Đình, con không biết hắn là kẻ thù trong chính trị của ba hay không, lần trước hắn còn huỷ bỏ hôn ước, con còn tự sát kia mà, những chuyện đó con đã quên sao."

"Tử Viện hẹn con đến đảo chơi, con không biết đảo này của Cố Cảo Đình." Giọng nói của Mai Lâm thấp hơn.

"Cố Cảo Đình đâu, để cho anh ta nghe máy." Mai Kính Sơn bực bội quát.

"Tìm tôi có việc?" giọng nói ung dung của Cố Cảo Đình ung dung vang lên.

"Cậu thật hèn hạ, rõ ràng bắt một người con gái tay trói gà không chặt." Mai Kính Sơn mắng.

Cố Cảo Đình nở nụ cười, "Ở chỗ tiền bối luôn có một chiêu chế địch thật tốt, lần nào cũng đúng, liền dùng thử xem, hiệu quả cũng không tệ lắm, trong vòng nửa tiếng, dẫn theo Hoắc Vi Vũ, xuất hiện ở trên đảo của tôi, tôi sẽ gửi bản đồ cho ông."

Mai Kính Sơn: "..."

Cố Cảo Đình cúp máy.

Ông tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, cố ý châm ngòi nói: "Đàn ông của cô, tìm mấy người phụ nữ đến đảo chơi, tôi thấy anh ta cũng không thật sự thích cô."

Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật, rất bình thản nói: "Đàn ông, vốn là vậy, Mai Tướng quân, ông nên biết, vợ là người khác, nhưng đứa con là của mình."

Mai Kính Sơn bị Hoắc Vi Vũ nói trúng tim đen rồi.

Ông nên đi hay không đi đây?

Muốn ông cầu xin để cho Cố Cảo Đình thả Mai Lâm trở lại, ông không có mặt mũi.

Nhưng nếu ông đi, ở trên địa bàn của Cố Cảo Đình, quá nguy hiểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui