Nhàn nhạt liếc một chút.
Cố Cảo Đình liền dời ánh mắt, trong mắt không có nửa điểm gợn sóng.
Giống như cái nhìn kia, chỉ là vô ý.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ, có chút nhàn nhạt đắng chát.
Cô có thể cảm giác được, giữa bọn họ như đang sóng ngầm mãnh liệt, giương cung bạt kiếm.
Một câu đều là kỹ xảo, mỗi một từ đều nắm đúng chỗ.
Không phải vậy, trận tiếp theo, khả năng sẽ sử dụng bạo lực.
Mai tướng quân nghe điện thoại của tổng thống.
"Lão Mai, ông về trước đi." Tổng thống bất đắc dĩ nói.
"Con gái của tôi còn ở đây đấy." Mai Kính Sơn lo lắng nhìn Mai Lâm.
"Chẳng qua là anh ta lợi dụng Mai Lâm để kìm hãm ông, sợ thời gian anh ta không có ở đây ông sẽ gây chuyện, anh ta sẽ không tổn thương Mai Lâm, yên tâm đi, bây giờ đừng nói gì nữa, mau mau trở về, đừng gây chuyện." Tổng thống dặn dò.
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà, trở về, đây là mệnh lệnh." Tổng thống phân phó nói, không cho Mai tướng quân thời gian suy nghĩ, cúp máy.
Mai Kính Sơn nhíu mày, đưa di động cho Cố Cảo Đình, cảnh cáo nói:
"Nếu như con gái của tôi mất nửa cọng tóc, tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
Mai Kính Sơn nói xong, quay người, trừng mắt nhìn Hoắc Vi Vũ một chút.
Nếu biết như vậy, ông sẽ khôngg bắt cô ta.
Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Mai Kính Sơn vừa đi, không khí thoải mái hơn rất nhiều.
Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Cảo Đình, chống lại đôi mắt đen như mực của anh.
Đôi mắt rung động.
Cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đều không nói ra được.
Cố Cảo Đình không lạnh không nhạt mở miệng:
"Xin lỗi, bọn họ hiểu lầm quan hệ của tôi và cô, làm liên lụy đến cô, bất quá yên tâm, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô, trong một tuần cô ở lại đảo này đừng đi ra ngoài.
Cố Cảo Đình xa cách nói xong, xoay người.
Theo bản năng Hoắc Vi Vũ bắt lấy tay của anh.
Cố Cảo Đình quay đầu nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ mất tự nhiên buông tay:
"Cái kia, tôi không có quần áo thay đổi."
"Tôi sẽ phái người qua nhà cô lấy. Lát nữa sẽ có người an bài phòng cho cô, nghỉ ngơi sớm chút." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói ra, đi vào trong.
Hoắc Vi Vũ đứng tại chỗ, rũ mắt xuống.
Trong lòng giống như bị một tảng đá đè lên, rất khó chịu.
"A, Hoắc Vi Vũ, cô yêu anh Cảo Đình hả?" Tử Viện chanh chua giễu cợt nói.
Hoắc Vi Vũ liếc Tử Viện, lạnh lùng nói:
"Yêu hay không yêu, liên quan gì đến cô?"
"Tôi cảm thấy cô nên từ bỏ ý niệm này đi, cô dựa vào cái gì mà dám yêu thích anh Cảo Đình, chỉ bằng khuôn mặt của cô, dáng người lẫn tính cách, bối cảnh? Cũng quá tầm thường rồi." Tử Viện liếc một cái.
Hoắc Vi Vũ không muốn để ý tới Tử Viện, nhưng mà, nghe mấy câu này, trong lòng cảm thấy chát chát.
"Hoắc tiểu thư, mời tới bên này." Nữ hầu tới, cung kính lễ độ nói.
Hoắc Vi Vũ đi theo nữ hầu rời đi.
"Cô ta là ai?" Mai Lâm nhìn bóng lưng Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Là người thầm mến anh Cảo Đình từ nhỏ, làm mọi thứ để muốn hấp dẫn anh Cảo Đình. Rất buồn nôn." Tương Tử Viện khinh bỉ nói.
"Tôi thấy Cảo Đình không thích cô ta một chút nào." Mai Lâm vô duyên vô cớ chán ghét Hoắc Vi Vũ.
"Đêm dài đằng đẳng, Cảo Đình ca ghét nhất là ôm ấp phụ nữ." Trong đầu Tử Viện hiện lên một ý xấu.
"Tốt, tốt."
*
Hoắc Vi Vũ được an bài xong gian phòng, không muốn ra ngoài gặp mặt Tử Viện và Mai lâm, cảm thấy bực mình, mở cửa sổ ra.
Đối diện, Cố Cảo Đình cũng mở cửa sổ ra, nhìn cô bên này.
Ánh mắy của anh u ám thâm thúy, giống như biển cả ngoài khơi.
Nhìn, làm người ta không thể chuyển mắt đi được.
Hoắc Vi Vũ hơi hơi nắm chặt tay.
Nếu như cô muốn quay lại từ đầu với anh, anh sẽ nghĩ như thế nào?