Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Anh đi mở cửa.

Trung tá Thượng đứng ở cửa ra vào, trong tay bưng một ly nước đường đỏ.

Cố Cảo Đình tiếp nhận, phân phó nói: "Gọi phòng bếp chuẩn bị bữa ăn khuya, càng nhanh càng tốt, phong phú một chút, nhiều protein."

"Vâng." Trung tá Thượng nhìn sang tư lệnh.

Anh ta quả thật không hiểu.

Vừa rồi vẻ mặt tư lệnh kém như là bão tố kéo đến, anh ta đứng ở trong gió lốc, vẻ mặt lo lắng.

Bây giờ lại mềm mại, anh ta đều cảm thấy dịu dàng.

Đây là sức mạnh của tình yêu sao?

Anh ta cầu xin, Hoắc Vi Vũ đừng làm cho tư lệnh tức giận nữa.

*

Nữa tiếng sau, trung tá Thượng đẩy một bàn đồ ăn rất phong phú tới.

Hai chén cơm nhỏ, một chén thịt băm hương cá, một chén canh xương sườn bí đao.

Hoắc Vi Vũ ăn như hổ đói, một lát đã ăn xong một chén, xin lỗi hỏi: "Còn cơm không?"

Cố Cảo Đình lấy chén cơm anh chưa ăn, đưa cho Hoắc Vi Vũ.

"Vậy còn anh?" Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng hỏi.

"Ăn trước đi, tôi kêu trung tá Thượng lấy thêm hai chén nữa." Cố Cảo Đình nói, đi đến cửa, phân phó trung tá Thượng.

Vậy cô sẽ không khách khí.

Hoắc Vi Vũ cúi đầu ăn cơm.

Cố Cảo Đình ngồi xuống đối diện với cô, "Ăn cơm nhiều như vậy, thịt của cô nó chạy đi đâu hết rồi?"

Hoắc Vi Vũ liếc anh một cái, không nói gì, gắp một khối thịt hấp, cắn một miệng lớn, tiếp tục ăn cơm.

Cố Cảo Đình nhìn chằm chằm dáng vẻ cô ăn cơm, thật đáng yêu, khóe miệng giương lên, dịu dàng nói: "Cô ăn từ từ, không có người giành với cô."

Mũi của Hoắc Vi Vũ chua xót.

Cô thật lâu rồi chauw ăn bữa cơm như vậy, ánh mắt hơi đỏ lên, nhìn về phía anh, hỏi: "Lần này anh đi nước B đàm phán sẽ gặp nguy hiểm sao? "

Cố Cảo Đình cảm giác được sự quan tâm của cô, nở nụ cười, "Cô nói là nước B, hay là tôi?"

Hoắc Vi Vũ cũng cười, "Tôi sẽ cầu nguyện cho người dân trong nước B, ngàn vạn đừng đắc tội anh."

Anh búng trán của cô một cái, "Ăn cơm có sức trêu chọc tôi hả."

Hoắc Vi Vũ xoa trán, "Còn chưa ăn no đâu."

"Vậy có cần phải làm chút gì đó. Tiêu hao một chút thể lực của cô không." Cố Cảo Đình vừa cười vừa nói.

Anh cười rộ lên quá dễ nhìn, cô có chút hoảng thần, còn không hiểu anh nói gì, anh đã hôn lên môi của cô.

Hoắc Vi Vũ giật mình, lui vể sau.

Trên miệng cô còn dính nhiều dầu đó.

Anh còn chưa thỏa mãn dục vọng, nâng cằm của cô lên, ngón tay mê luyến vuốt nhẹ lên môi cô, "Được rồi, cô ăn trước đi. Bây giờ tôi không quấy rầy cô nữa."

Ý là khi cô ăn xong, anh sẽ quấy rầy cô sao?

Hoắc Vi Vũ thẹn thùng, cúi đầu, ăn cơm.

Trung tá Thượng đưa cơm tới đây, vẻ mặt có chút ngưng trọng."Tư lệnh...."

Cố Cảo Đình nhìn xảy ra vấn đề, cằm dưới liếc về phía ngoài cửa, "Đi ra ngoài nói."

Anh đi ra ngoài, đóng cửa lại, thấp giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Có người bắt cóc con gái thượng tá hải quân nước B uy hiếp B nước thả người và xin lỗi, kết quả, vừa rồi thượng tá phát hiện thi thể của con gái, bây giờ rất tức giận, có thể sẽ giết con tin, phái người tới đánh chiếm Hồng Việt hải." trung tá Thượng vội vàng nói.

"Lập tức liên hệ thủ trưởng hải quân nước B, chuẩn bị cho tôi một chiếc máy bay." Cố Cảo Đình hạ lệnh nói.

"Nhưng trong tình huống này, ngài đi nước B, chính là đi vào hang hổ, cửu tử nhất sinh(*Chín phần chết một phần sống, ý nói nguy hiểm lắm.)." Trung tá Thượng lo lắng nói.

"Nếu như tôi không đi, khẳng định có người khơi mào gây sự, chuyện sẽ chuyển xấu hơn, vốn chuyện này là do tôi, phải để tôi kết thúc trận chiến tranh này. Anh đừng nhiều lời, ngoài ra, tăng cường lực lượng quân đội ở trên đảo, phân phó xuống dưới, khi tôi không có ở đây trong bảy ngày, ngàn vạn không thể để cho Hoắc Vi Vũ bước ra khỏi đảo này một bước, nghe không?" Cố Cảo Đình âm trầm nói.

"Vâng." Trung tá Thượng gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui