"Ông làm như vậy, là hi sinh hạnh phúc của Duật Nghị." Hoắc Vi Vũ giãy dụa.
"Nó thích cô, lấy được cô nó còn sung sướng gấp trăm lần." Tổng thống xác định nói ra.
"Nhưng tôi không thích anh ta, vĩnh viễn cũng không thích." Hoắc Vi Vũ đẩy cửa xe ra, bước xuống xe.
Tổng thống ung dung nhếch miệng, ý vị thâm trường nói ra:
"Nhưng tôi rất yêu con của mình, so với Cố Cảo Đình, vẫn là tình thân chiến thắng."
*
Trong đầu Hoắc Vi Vũ rối loạn.
Đi đến thành Ngự Long.
Cô phải làm sao đây?
Nếu như nói hết cho Cố Cảo Đình biết, anh cũng chỉ có thể tạo phản để sinh tồn, cô thật vì tình yêu mà hủy anh sao?
Danh dự của anh, tiền đồ của anh, tất cả của anh.
Đổi lại một mình cô, khả năng chịu đựng được mấy tháng, bọn họ đều muốn hương tiêu ngọc vẫn.
Hoắc Vi Vũ bụm lấy tim mình, rất đau.
Một giờ trước đó, cô còn nói với anh:
"Anh sẽ không mất trắng."
Hiện tại, cô đứng trước ngã ba.
"Cố Cảo Đình rất đẹp trai, lại thắng thêm một trận chiến, anh ta là thần tượng của tôi, tôi yêu anh ta đến chết luôn rồi." Bên cạnh có một cô gái cầm điện thoại nói với người bạn bên cạnh mình.
"Cậu không thấy anh ta muốn chọn vợ sao? Yêu anh ta thì có tác dụng gì chứ." Người bạn đã kích.
"Cậu không hiểu gì hết, mình chỉ ngưỡng mộ anh ta thôi, ngẫm lại đã cảm thấy hạnh phúc, cũng không biết cô gái nào xứng với anh ta, mình chờ bọn họ chia tay, tư lệnh là của mọi người, ha ha ha."
"Mình không hứng thú với mấy chuyện đó, anh ta thế mà làm nước B xin lỗi, thật là thần kỳ, sao anh ta lại làm được nhỉ?"
"Anh ta là chiến thần, không ai địch nổi, nước mình có một Cố Cảo Đình, kẻ địch sẽ không dám phạm vào, ngẫm lại là anh ta bảo vệ mình nha, thật hạnh phúc." Cô gái hoa si nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn hai cô gái đi qua, tâm càng nặng nề.
Nếu như tổng thống phơi bày chứng cứ kia ra, cô không thể tưởng tượng, mọi người sẽ thất vọng như nào.
Anh tiếp nhận không phải là toàn dân chỉ trích, mà là trò cười cho thế giới.
Tình yêu, không phải chỉ có thu hoạch, mà phải nỗ lực.
Cố Cảo Đình vì cô nổ lực rất nhiều, nhưng ngược lại, cô chưa làm gì cho anh cả.
Làm sao nhẫn tâm nhìn thấy anh, vì cô mà hủy đi hết thảy.
Bất tri bất giác Hoắc Vi Vũ đã đến dưới nhà trọ, Lý Nghiên Hiền vọt ra, đỏ mắt, nóng nảy hỏi Hoắc Vi Vũ:
"Ngụy Tịch Phàm nói gì? Ông ta có trả con lại cho tôi không? Ông ta còn muốn ly hôn không? Ông ta thật sự có rất nhiều phụ nữ?"
Hoắc Vi Vũ lẳng lặng nhìn Lý Nghiên Hiền.
Cô trở thành thái tử phi, Cố Cảo Đình nhất định sẽ rất khó chịu, nếu cô chết thì sao?
Nếu không thể né tránh, cô thật muốn đâm mình một dao.
"Tôi không làm được, Ngụy Tịch Phàm không trả con lại cho cô đâu, hai người cũng không tái hợp với nhau." Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nói.
Lý Nghiên Hiền đẩy Hoắc Vi Vũ ra, kích động nói:
"Đều là vì cô! Cô lừa tôi, cô nói sẽ khiến Ngụy Tịch Phàm trả con cho tôi, giờ lại bảo là cô không làm được."
"Ừm, đều do tôi, tôi làm không được, ông ta cũng không có khả năng hồi tâm chuyển ý." Hoắc Vi Vũ không phản bác, thuận theo bà.
Lý Nghiên Hiền thẹn quá hoá giận, cảm thấy tuyệt vọng, rút đao ra:
"Cô chết đi."
Bà không chút do dự đâm hướng trái tim của Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ không kịp phản ứng...