Cố Cảo Đình nhìn vẻ mặt của mọi người.
"Quân đội, chỉ dùng để bảo vệ nước nhà, không phải trở thành lợi ích của cá nhân, cho dù tôi thành công, cũng sẽ lưu lại vết nhơ ở trong lịch sử, huống chi người trong quân đội đều là anh em của tôi." Cố Cảo Đình đã hạ quyết tâm, "Một khi công bố, đó là hành vi của riêng tôi, không liên quan đến mọi người."
"Nếu như tổng thống công bố chứng cứ, tư lệnh không phản kháng, nhất định sẽ bị phán tội tử hình đó." trung tá Thượng lo lắng vành mắt đều đỏ.
"Chúng ta thề sống chết đi theo tư lệnh, không phải Ung Chính đã có một đời minh quân sao? Chỉ cần có cống hiến to lớn. Ai cũng có khuyết điểm, tôi ủng hộ tư lệnh mưu phản." Lão Triệu nói.
"Tôi cũng ủng hộ, tổng thống là một người vì dân an cư lạc nghiệp, Duật Cẩn có động cơ bất lương, tâm cơ khó lường, hãm hại người một nhà, người như ông ta không xứng làm tổng thống." Vương Đông cũng tỏ thái độ.
"Dù sao tôi sống là người của tư lệnh, chết là quỷ của tư lệnh. Nếu có nhiều thời gian hơn thì tốt rồi, chúng ta nhất định có thể vạch trần bộ mặt cáo già của ông ta." trung tá Thượng oán giận.
Cố Cảo Đình luôn trầm mặc.
"Tư lệnh, ngài tỏ thái độ đi, nếu như muốn mưu phản, tôi lập tức sắp xếp người ám sát Duật Cẩn." Tần Duyệt xúc động nói.
"Nếu như tôi ám sát ông ta, thì có khác gì ông ta." Cố Cảo Đình trầm giọng nói, đứng lên, đôi mắt sắc bén nhìn mọi người, "Chúng ta là quân nhân, lợi ích quốc gia luôn là trên hết, lợi ích nhân dân còn cao hơn, bây giờ loạn trong giặc ngoài, mưu phản với quốc gia mà nói, không có chút chỗ tốt nào, có lẽ Duật Cẩn vì quốc gia mà tạm thời không công bố, sao tôi có thể bởi vì lợi ích của bản thân mà vứt bỏ không để ý nhân dân, một khi chứng cứ được tuôn ra, tôi sẽ đến nước Mỹ, mấy người đi nương nhờ vào Sở Thanh Vân, anh ta có thể thay tôi bảo vệ mọi người không có chút tổn thương."
"Tư lệnh, còn lão gia tử bên kia làm sao bây giờ? Cố gia và V thị nhất định sẽ bị niêm phong, danh dự của ngài thì sao? Ngài chạy đến nước Mỹ, khẳng định Duật Cẩn sẽ không bỏ qua ngài." trung tá Thượng rất không bình tĩnh.
Cố Cảo Đình sắc bén nhìn không khí, ánh mắt đen tối như đầm lầy vạn năm sâu không lường được, "Chuyện đã như thế, bên ông nội tôi sẽ giải thích, tiền tài vốn là vật ngoài thân, tiền trong ngân hàng Thụy Sĩ đủ để người thân của tôi sống tốt. Mấy người đi thôi."
Cố Cảo Đình nói xong, những người kia, cũng không có rời khỏi, trăm miệng một lời nói: “Xin tư lệnh nghĩ lại, chúng ta thề sống chết đi theo tư lệnh."
Ngoài cửa Hoắc Vi Vũ nắm chặt nắm đấm, nước mắt như sương mù che đầy ánh mắt.
Cố Cảo Đình, anh không có lựa chọn mưu phản, mà chọn con đường hủy diệt chính mình.
Anh bảo vệ binh lính của anh, bảo vệ cô nhưng lại hy sinh chính mình.
Người như vậy, không nên ngã xuống, không nên vì cô, biến thành người đoản mệnh, không có cái gì.
Duật Cẩn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Ông ta kiêng kị Cố Cảo Đình, sợ Cố Cảo Đình trở lại như xưa, sẽ đến báo thù.
Ông không thể nào buông tha Cố Cảo Đình.
Cố Cảo Đình có quân đội, Duật Cẩn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng khi không có quân đội, Duật Cẩn tuyệt đối sẽ đưa anh vào chỗ chết.
Hoắc Vi Vũ về phòng của mình, nhắm mắt lại, lau khô nước mắt trên khóe mắt.
Tâm tình quá mức kích động, mạch máu trên cổ như muốn nổ tung.
Nước mắt, lại từ trong mắt chảy ra.
Cô tình nguyện Cố Cảo Đình hận cô, chán ghét cô, chứ không hi vọng anh cao cao tại thượng, làm anh hùng, không muốn liên lụy cô.
Cô cởi quần áo ra, đặt lại vị trí cũ, giống như không có dấu vết tỉnh lại.
Tiếng bước chân vang lên.
Hoắc Vi Vũ nắm thật chặt nắm đấm.
Cô biết, anh đang đến.
Hơi thở của anh, hương vị của anh, đã sớm thật khắc sâu vào trong trí nhớ cô.
Hôm nay, là một ngày cô hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất, cũng là khó khăn nhất.