Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Hoắc Vi Vũ vừa mới vào phòng tắm, Duật Nghị vọt vào.

Cậu ta đóng cửa lại, nói xin lỗi: "Vừa rồi thật xin lỗi, ba của tôi khẳng định phải kiểm tra ga giường đó."

"Là tôi nên cám ơn cậu." Hoắc Vi Vũ trịnh trọng gật đầu.

"Tôi hứa với cô, khi nào cô tự nguyện tôi mới đụng vào cô, vậy buổi tối... có khả năng chúng ta sẽ cùng ngủ chung một giường. Có điều cô yên tâm, tôi đảm bảo không đụng cô, tay cũng không đụng." Duật Nghị thề nói.

"Cảm ơn." Hoắc Vi Vũ chân thành nói.

Nếu không phải Duật Nghị thiện lương, đơn thuần, cô sẽ không chọn con đường gian khổ và rất gian khổ này.

Một đêm này, Hoắc Vi Vũ cũng không có ngủ.

Cô ngủ ở gần nhất, trở mình cũng không có.

Dù sao, nằm bên cạnh là một người đàn ông lạ.

Những ngày như vậy không biết lúc nào mới có thể kết thúc.

Sáng sớm, cô mang theo đôi mắt quầng thâm đi toilet đánh răng, rửa mặt.

Duật Nghị cũng bị đánh thức, đi theo vào toilet, liếc nhìn cô, "Nè có chuyện tôi không rõ, kỳ thật, có một đám phụ nữ yêu thích tôi, cho dù ăn cơm với tôi, bọn hắn cũng cảm thấy vinh hạnh, vì sao cô... Hình như không có giống bọn họ nha."

"Một người có lựa chọn khác nhau, cảm nhận giá trị và mục đích khác nhau. Cậu là một người được sinh ra từ chìa khóa vàng, anh tuấn, cao lớn, trên người có hơi thở quý tộc bẩm sinh.

Tất cả mọi người hâm mộ thân phận địa vị của cậu, giống hoàng tử trong chuyện cổ tích, mấy cô gái sẽ thích ngưỡng mộ cậu thì rất bình thường.

Nếu như tôi ở tuổi mười tám, nhất định sẽ nói với cậu như vậy, ăn cơm với cậ cũng sẽ cảm thấy vinh hạnh.

Nhưng tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi, nên trải qua đều trải qua, tôi cũng có người mình yêu.

Nếu như một người phụ nữ, ngay cả chân thành và trung thành tối thiểu nhất cũng không có, vậy cũng không đáng được bất kỳ ai yêu thích, cũng không xứng có được tình yêu, đúng không?" Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại.

"Nếu như cô mười tám tuổi, sẽ thích tôi?" Duật Nghị nghi hoặc hỏi.

Hoắc Vi Vũ nhún vai, "Không biết chừng. Chỉ cần cậu thiệt tình, một ngày nào đó, sẽ có người phụ nữ thật lòng yêu cậu xuất hiện."

Duật Nghị hi vọng, cái nguời phụ nữ thật lòng với cậu ta chính là Hoắc Vi Vũ.

Cậu ta có cảm giác, càng ở chung với cô, cậu ta càng yêu cô...

Tiếng đập cửa liền vang lên.

Vệ sĩ đưa điểm tâm tới.

"Hoàng tử, tổng thống kêu ngài qua đó." Thị vệ nói.

"Đã biết." Duật Nghị đi đến chỗ tổng thống.

Hoắc Vi Vũ nhìn lướt qua mấy món ăn, trải qua tối hôm qua, bây giờ cô không có chút tin tưởng với Duật Cẩn, thà rằng cô chết đói, cũng không ăn bất cứ món gì bọn họ đưa tới.

*

Phòng của Tổng thống

"Ai bảo con lấy quần che lên bình hoa hả, ba cho con biết vị trí máy giám sát, là để cho con che lại sao?" Tổng thống trách cứ.

"Ba, không phải con sợ ba nhìn thấy con sẽ tự ti sao?." Duật Nghị cười đùa nói.

"Ai tự ti!" Tổng thống nhìn con trai của ông liền tức giận, bây giờ hi vọng của ông đều đặt ở trên người cháu trai.

"Tiệc mừng ngày hôm nay, một bước cũng không được rời khỏi Hoắc Vi Vũ, hiểu chưa?" Tổng thống nhắc nhở.

"A." Duật Nghị lên tiếng, phản bác: "Ba, một chút tự do ba cũng không cho Hoắc Vi Vũ, cô ấy sẽ chán ghét con đó, nói không chừng con có thể làm cho cô ấy yêu con đó?"

"Cô ta có thể yêu con sao?" Tổng thống đả kích nói.

Duật Nghị nở nụ cười, "Ba nuôi em bé thật chuyên nghiệp đã hai mươi lăm năm rồi, luôn cản trở con. Khát vọng muốn có, ngỡ nhỡ gặp quỷ thì sao, hơn nữa khi Cố Cảo Đình không cần cô ấy, lúc cô bị thương, quay đầu ngẫm lại, chỉ có con tốt nhất với cô ta, chẳng phải sẽ yêu con nhất rồi sao?"

Tổng thống: "..."

"Con vẫn nên để cô ta sinh đứa bé trước, một người phụ nữ không dễ dàng yêu một người đàn ông, nhưng sẽ yêu thương đứa bé, cùng với ba của đứa bé đó." Duật Cẩn ý vị thâm trường nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui