Tắng quản gia nhanh trí, tiến lên, ôn hòa nói:
"Pháp luật nước ta quay định, đánh bạc thu lợi 5000 trở lên, đều là phi pháp."
Cố Cảo Đình lạnh lùng nhìn Tắng quản gia, trầm ổn bình tĩnh, nhếch miệng:
"Còn gì nữa không? Nếu như tôi không nhớ nhầm, bắt lại tại chỗ, giam từ bảy ngày trở lên, cũng bị phạt tiền."
Tắng quản gia bối rối, đôi mắt lóe lên.
Cố Cảo Đình đã sớm biết chuyện này.
"Cụ thể tôi muốn về đọc thử." Tắng quản gia cúi đầu nói.
"Không cần." Cố Cảo Đình cầm cuốn sách " Luật Pháp nước ta" đưa cho Tắng quản gia:
"Chương 303, xem kỹ chút."
Tắng quản gia nhận, nhìn sắc mặt tổng thống.
Sắc mặt tổng thống tái xanh, trầm mặc.
Cố Cảo Đình còn giảo hoạt hơn hồ ly, ông sơ sót, không dặn dò Duật Nghị cách xa anh ta một chút.
Cố Cảo Đình đứng trước mặt tổng thống:
"Cũng là người quen, nếu như ông cảm thấy tôi đánh bạc với Duật Nghị là phi pháp, tôi nguyện ý cùng anh ta đến sở tạm giam, nếu như ông cảm thấy, chúng tôi chỉ là đánh bạc bình thường, vậy hai trăm triệu này, tôi không khách khí đâu."
"Hôm nay là tiệc chúc mừng của anh, hiện tại không tốt lắm, không có chuyện gì, tôi liền không truy cứu." Tổng thống nặn ra một nụ cười, nói.
Cố Cảo Đình lạnh lẽo xuống, lạnh lùng nói:
"Tôi nói lại, hoặc là ông cho là chúng tôi đánh bạc phi pháp, hiện tại tống tôi cùng Duật Nghị vào trại giam, tình huống cụ thể, tôi sẽ nói với công chúng rõ ràng, cũng sẽ đưa ra ghi hình, hoặc là, trả hai trăm triệu."
Tổng thống nắm chặt tay.
Xương cốt "rốp rốp" vang lên.
Nếu Duật Nghị đi đến trại giam, tội đánh bạc trái phép, cả đời thanh danh của Nghị nhi sẽ bị phá hủy, không có cơ hội làm tổng thống.
Hơn nữa, nếu bây giờ đi trại giam, Cố Cảo Đình sẽ thiết kế, tìm cách thoát ra.
Nhưng mà, hai trăm triệu?
Duật Cẩn cắn răng:
"Tôi không có nhiều tiền như vậy, cho dù có mượn người quen cũng không gánh nổi."
"Ông biết, tôi muốn gì phải không?" Cố Cảo Đình ý vị thâm trường nói ra.
Duật Cẩn cười, nụ cười cứng nhắc, trong mắt đều là phẫn nộ.
"Hay là cho Nghị nhi viết giấy nợ đi, hy vọng trong một năm có thể trả hết." Tổng thống nói ra, ánh mắt sắc bén nhìn Duật Nghị.
Duật Nghị mím môi, cúi đầu, nhìn lén ba của mình, chống lại ánh mắt của ông, lông mao dựng lên, vội vàng nhìn xuống đất.
"Cũng được." Cố Cảo Đình nhìn Duật Nghị:
"Viết giấy nợ đi, tôi sẽ thu lãi như ngân hàng."
Tổng thống hầm hầm đi ra ngoài.
Duật Nghị viết xong giấy nợ, lập tức đuổi theo tổng thống:
"Cha, nghe con giải thích."
Tổng thống quay người tát vào mặt Duật Nghị, tức giận đến con mắt phát hồng:
"Cha vì tương lai của con liền trăm phương ngàn kế, sắp đặt tính toán, sao con cứ cản trở ta?!!! Khó trách Hoắc Vi Vũ nói con là Tần Nhị Thế*."
Duật Nghị bưng mặt:
"Con chỉ muốn thắng anh ta một lần, đánh bạc cũng là dựa vào vận khí, con không nghĩ tới ông trời cũng giúp anh ta."
"Thắng? Cố Cảo Đình nhìn bộ bài một chút, là có thể nhớ rõ vị chí của từng lá, con lấy cái gì mà thắng! Người ta thận trọng từng bước, chăm chú thiết lập ván cục, con còn ngốc chui đầu vào rọ, cha thật sợ, bảo vệ con được nhất thời, nhưng không thể bảo vệ con cả đời." Tổng thống tức giận đi đến thang máy.
Duật Nghị cúi đầu, không đi theo nữa.
Hai trăm triệu?
Vốn định thắng lấy lại mặt mũi, ai dè thua đến nổi bán vợ cũng không trả hết....