“Đó là vì lúc ngủ với cô ấy anh chỉ nghĩ đến em.” Ngụy Ngạn Khang thốt ra.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy thật buồn cười, không tự chủ được bật cười ra tiếng.
“Nhớ tôi, anh liền có thể ngủ với người khác, tâm trí của anh cũng thật cường hãn nha!” Hoắc Vi Vũ châm chọc nói.
Cô không muốn nhiều lời với anh ta, nhưng trong lòng lại đau nhức tràn lan.
Hoắc Vi Vũ cầm chìa khóa mở cửa.
Ngụy Ngạn Khang liền nắm chặt tay cô.
‘Tiểu Vũ, nếu như anh nói dối liền bị sét đánh. Anh không có lừa gạt em, chờ anh ba năm, thêm ba năm thôi. Ba năm sau anh sẽ là của em mãi mãi.” Ngụy Ngạn Khang khẩn cầu.
“Tôi cần anh làm gì!” Hoắc Vi Vũ hất tay anh ra, tuyệt tình châm chọc nói: “Làm vụn bánh sao?”
“Anh chưa từng quên lời thề trước linh đường của mẹ em, anh sẽ chiếu cố em suốt đời, làm bạn với em, không làm cho em cô độc nữa.” Ngụy Ngạn Khang nức nở nói.
Ngụy Ngạn Khang nói một câu, làm lòng cô băng lãnh thêm một bậc.
“Tôi cũng không đòi hỏi, anh nhớ lại quá khứ làm gì, tôi thật muốn anh xuống dưới nhận lỗi với mẹ tôi.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, đẩy cửa đi vào.
Ngụy Ngạn Khang đi theo sau, giải thích:
“Anh đã bị mấy chuyện xúi quẩy kia ép đến không thở nổi, nếu như anh không kết hôn với Cố Kiều Tuyết, cha anh sẽ mất cơ hội kế thừa Ngụy quốc, Ngụy gia sẽ không bỏ qua cho cha anh, anh không thể trơ mắt nhìn cha anh chết, Tiểu Vũ, em có thể thông cảm cho anh không?”
Hoắc Vi Vũ không kiên nhẫn, ném túi xuống sofa, ngoái nhìn Ngụy Ngạn Khang:
“Tôi thông cảm cho anh, vậy ai thông cảm cho tôi, tôi không muốn tha thứ cho anh, anh cút ra ngoài cho tôi.”
Ngụy Ngạn Khang đứng đấy bất động, ánh mắt lưu luyến, thâm tình nhìn cô.
“Nếu em muốn đánh anh, mắng anh, đều có thể, anh để em mắng, em đánh, chẳng qua, Tiểu Vũ, đừng làm khổ chính mình, Cố Cảo Đình không đơn giản.” Mắt Ngụy Ngạn Khang mông lung sương mù hơi tức giận nói.
“Phàm là người đều không đơn giản, anh đơn giản sao?” Hoắc Vi Vũ châm chọc nói, cầm gạt tàn thuốc lên.
Ngụy Ngạn Khang nhìn gạt tàn thuốc, cũngk không đi, trầm giọng nói:
“Bốn vị hôn thê của Cố Cảo Đình trước kia đều đã chết..”
Hoắc Vi Vũ đập gàn tàn thuốc vào tay anh ta.
“Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh, nếu anh không đi, tôi liền nện lên đầu anh đấy.” Hoắc Vi Vũ cắt ngang.
Ngụy Ngạn Khang hít sâu một hơi, làm dịu cảm xúc, nhíu mày nói:
“Đập chết anh đi, chết còn đỡ thống khổ hơn bây giờ.”
Hoắc Vi Vũ nhặt tàn thuốc lên.
Ngụy Ngạn Khang cầm tay cô, hôn lên môi của cô.
Hoắc Vi Vũ tức giận, không chút do dự cắn vào môi anh ta.
“Các người, đôi cẩu nam nữ này, tôi muốn nói cho anh tôi biết, xem anh ta làm gì mấy người.” Cố Kiều Tuyết đi tới cửa liền thấy hình ảnh hai người hôn nhau, không bình tĩnh hét to.
Cô ta cầm di động lên muốn gọi cho Cố Cảo Đình.
Trong mắt Ngụy Ngạn Khang lóe lên một tia sợ hãi, nhanh tay đoạt lấy di động của Cố Kiều Tuyết.
Cố Kiều Tuyết liền co giò chạy ra ngoài.
Chỉ tiếc cô chưa kịp chạy, liền bị Ngụy Ngạn Khang ôm lại.
“Tiểu Tuyết, chuyện không giống như em thấy đâu.” Ngụy Ngạn Khang nhẹ giọng nói.
“Sao anh lại đến tìm tiện nhân này, em lắp đặt thiết bị theo dõi trên điện thoại của anh thấy anh ngây ngốc ở đây nữa tiếng.” Cố Kiều Tuyết khóc lóc nói.
“Anh đến hỏi cô ấy một ít chuyện.” Ngụy Ngạn Khang trầm giọng nói.
“Tôi muốn nói cho anh tôi, tôi muốn nói cho anh tôi biết ngay bây giờ, Ngụy Ngạn Khang, anh phụ lòng tôi, anh trai tôi sẽ không bỏ qua cho anh.” Cố Kiều Tuyết cảnh cáo nói.