Nhìn, nhìn.
trước mắt Hoắc Vi Vũ tối sầm, ngất đi, ngã xuống mặt đất lạnh băng.
Không biết qua bao lâu.
Cô tỉnh lại, mở to mắt, trống rỗng nhìn trần nhà.
Trong đầu hiện lên bộ dáng của Cố Cảo Đình, lòng bắt đầu phát đau, đau, căn bản không muốn tỉnh lại.
Trên mặt chất lỏng ấm áp chảy xuôi, tiến vào hai bên tóc mai.
Cô không nhúc nhích chút nào, giống như pho tượng điêu khắc.
“Đại muội tử, em chỉ một người sao?” Bên cạnh một phụ nữ trung niên nhiệt tâm gọi.
đôi mắt Hoắc Vi Vũ run rẩy.
Đúng vậy, cô chỉ có một mình.
cho dù nằm ở trên giường bệnh, cũng chỉ có một mình.
Phụ nữ trung niên xem cô không nói lời nào, thở dài một hơi, “đàn ông bây giờ, không có ai tốt, cùng ngày cháu gái tôi kết hôn, bị tiểu tam ầm ĩ, tiểu tam đã mang thai, cuối cùng hôn sự không có thành, cháu gái tôi tính tình cương liệt, liền đem con đánh, vẫn là một bé trai nhỏ, thật đáng thương.”
“Mẹ, mẹ bớt tranh cãi đi.” thai phụ bụng to nằm ở trên giường nói.
Phụ nữ trung niên quái dị nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ, “Ai, tuổi còn trẻ mang thai, đứa trẻ đáng thương nhất, sinh cũng không được, không sinh cũng không được.”
Hoắc Vi Vũ có một ít phản ứng, hồ nghi nhìn về phía người phụ nữ trung niên, “bà đang nói tôi sao?”
“cô không biết sao? cô mang thai, té xỉu ở trên đường, được người hảo tâm đưa tới.” Phụ nữ trung niên nói.
“Mang thai? bà nói tôi?” Hoắc Vi Vũ không hiểu ra sao.
“Tiểu Vũ.” Dì Lâm xách theo ấm nước lại đây, ngồi ở mép giường, mỉm cười nói: “con rốt cuộc đã tỉnh, thật tốt quá, con đã hôn mê một ngày một đêm.”
“Dì Lâm, vì sao dì ở chỗ này? Hoắc Vi Vũ khó hiểu.
“Bệnh viện gọi điện thoại cho dì, nói con mang thai, té xỉu ở trên đường, đứa trẻ là con ai, người kia sắp kết hôn sao?” Dì Lâm suy đoán hỏi.
Hoắc Vi Vũ khiếp sợ nhìn Dì Lâm.
Cô cư nhiên…… Mang thai.
Có mang đứa trẻ của Cố Cảo Đình.
Đứa nhỏ này tới, tới quá đột nhiên.
vào lúc Cố Cảo Đình quyết định không cần cô, vào lúc cô quyết định rời đi thế gian.
Nước mắt, lăn xuống dưới.
Trong miệng nuốt vào nước mắt mặn chát.
Trong đầu trống rỗng.
Tâm, lại không ngừng co rút đau đớn, nắm tay nắm chặt.
Ông trời, cho cô một niềm vui rất lớn.
Cô muốn sinh hạ đứa trẻ của người đàn ông không yêu cô sao?
Cô muốn lưu lại thế gian tiếp tục chịu khổ sao?
“Tiểu Vũ.” Dì Lâm cầm tay Hoắc Vi Vũ, “Nghe Dì Lâm nói, đứa nhỏ này không thể lưu lại, lưu lại chỉ liên lụy cả đời con, một người mẹ độc thân mang theo đứa trẻ thực đáng thương, người phụ nữ sinh đứa trẻ cũng sẽ mất giá, nhà chồng sẽ ghét bỏ con mang theo con chồng trước, mà cái kia không cần người đàn ông, sẽ cảm thấy gánh nặng. Chờ con dưỡng tốt thân thể, Dì Lâm an bài, Dì Lâm cũng sẽ chiếu cố cho con.”
Hoắc Vi Vũ bưng kín bụng nhỏ, nước mắt lẳng lặng chảy.
Người đàn ông thoải mái một lần, người phụ nữ phải lưng đeo cả đời, nếu bởi vì yêu, hy sinh nhiều cũng đáng.
Đối phương đã không yêu……
Cô sinh đứa nhỏ này ra, Cố Cảo Đình sẽ cảm thấy cô mặt mày khả ố.
“Dì Lâm, lúc mẹ con sinh con ra, cũng là loại tình cảnh này sao?” Hoắc Vi Vũ nghẹn ngào hỏi.
“trước khi mẹ con gả cho ba con, cũng như con vậy, một mình bơ vơ không nơi nương tựa, gầy ốm bất kham, thậm chí cô ta tự sát, bất quá vận khí cô ta tốt, được ba con cứu, ba con vì bảo hộ cô ta, đưa cô ra ngoại quốc tu dưỡng, sinh con xong trở về. Nhưng mà, không có mấy người đàn ông như ba con rộng rãi, dù vậy, thái độ ông nội con đối với con, đối với mẹ con, con cũng thấy rồi, con sẽ bị liên luỵ cả đời.” Dì Lâm thương tiếc nói